Bạn biết gì về tâm sinh lý của trẻ nhỏ? Từ 2 tuổi trở lên, trẻ biết sợ. Bé thấy mình quá nhỏ bé so với không gian xung quanh nên sợ phải xa mẹ. Nỗi lo lắng này giống như cảm giác ra nước ngoài khi ngôn ngữ không biết, tiền cũng không mà người phiên dịch lại đi đâu mất. Khoa học đã ghi nhận được những biến đổi về tâm sinh lý của trẻ ngay từ khi còn là bào thai. Từ tháng thứ 7, cơ quan thính giác bắt đầu hoạt động. Thai sống với một nền âm thanh khoảng 90 dB trong bụng mẹ, quen với tiếng mẹ và bố ở ngoài. Thời gian này, cơ quan vị giác cũng hoàn chỉnh; thai nhi nhận biết được bốn vị cơ bản: ngọt, mặn, đắng, chua; nhất là ngọt. Cái bọc da bao quanh toàn thân bé cũng giúp bé tiếp nhận các cảm giác đu đưa, để 2 mẹ con làm quen với nhau bằng nhịp điệu. Như vậy, thai nhi ở trong một môi trường rất đặc biệt, có thể hiểu được bố mẹ bằng âm điệu. Trong 3 tháng đầu, trẻ ngủ nhiều, thường thức lúc 6 giờ sáng rồi lại ngủ sau khi được bú và chăm sóc. Đến 8 giờ sáng, trẻ thức, 10-12 giờ ngủ lại. Sau đó, trẻ thức rồi lại ngủ từ 2 đến 4 giờ chiều, đến 7 giờ tối lại ngủ. Nói tóm lại, trẻ chỉ ăn và ngủ. Thời gian này, trẻ sống dựa vào mẹ, thần kinh có thể chưa hoàn thiện. Nhưng về sau, số lần ngủ và thời lượng ngủ bớt đi, trẻ chơi nhiều hơn. Trẻ dần dần phân biệt được sáng tối. Tính tò mò phát triển dần, thời kỳ tìm hiểu thế giới bên ngoài bắt đầu. Trẻ chuyển từ chỗ được bế ẵm sang nằm nôi, cá tính hình thành, đủ tính chất của một con người và chuẩn bị tách khỏi mẹ. Nhiều người cho rằng trẻ sống phụ thuộc vào mẹ cho đến trên 1 tuổi. Nhưng theo các nhà nghiên cứu, em bé có tính độc lập sớm hơn. Vì thế, cần có lịch biểu ngủ sớm hơn cho trẻ. Sau 4 tháng, trẻ biết phân biệt ăn, ngủ, chơi, đêm, ngày và thấy ngày giờ hữu hạn hơn. Hãy đặt lịch ngủ lúc 6 tháng. Lúc đầu, trẻ có thể chống lại, nhưng 3 tháng sau, trẻ đáp ứng ngay. Dưới 4 tháng, trẻ dễ ngủ, bế đi đâu cũng được. Nhưng từ 4 đến 9 tháng, trẻ khó ngủ hơn trong môi trường đông và ồn. Do đó, trẻ dễ thiếu ngủ, dễ mệt mỏi hơn trước, và phải có lịch ngủ sớm. Khoảng 1-2 tuổi trở lên, do giác quan phát triển, trẻ nhận thức được xã hội và vũ trụ xung quanh, thấy mình lớn và độc lập, muốn tách khỏi mẹ nhưng không xa mẹ. Trẻ biết đi, biết nghịch, muốn khám phá thế giới xung quanh. Người mẹ thấy con "vô kỷ luật" quá thì vừa mừng vừa lo con bị tai nạn, muốn đưa bé vào khuôn phép. Vì vậy, về tâm lý, mẹ con không dễ hiểu nhau. Từ 2 tuổi trở lên, trẻ biết sợ. Thần kinh đã phát triển, cá tính đã hình thành, đã có những khám phá về thế giới xung quanh nên trẻ thấy mình quá nhỏ bé so với không gian mênh mông xung quanh. Đầu tiên, bé cảm thấy sợ hãi vô cớ, sau đó là sợ mất mẹ, xa mẹ, sợ không còn ai để nương tựa (khác với lúc 1 tuổi là hòa mình với mẹ). Nỗi lo sợ này chẳng khác gì cảm giác khi ra nước ngoài, ngôn ngữ không biết, tiền cũng không mà người phiên dịch lại đi đâu mất. Đây cũng là lúc trẻ được chuyển từ nôi sang giường. Nếu giường quá to, trống trải, yên lặng và tối, nỗi khiếp sợ càng tăng. Vì vậy, cha mẹ nên ở cùng con khi con còn thức, và đến ngay khi bé vừa tỉnh dậy. Xung quanh giường, tường nhà nên treo và bày nhiều thứ (đồ chơi, búp bê...) để tăng sự ấm cúng, giảm nỗi lo sợ tự nhiên của trẻ. |