Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Nhật ký bố viết cho con trai


Con chào đời được bốn ngày, một buổi chiều bỗng nhiên sốt cao và không dứt, giữa đêm khuya, bố mẹ và bà ngoại đưa con vào viện. Bố ngồi ngoài hành lang mà không thể chợp mắt.

Ngày chào đời, bố là người bế con vào lòng. Nhìn con đỏ hỏn với ánh mắt mở to làm bố lâng lâng khó tả. Bà ngoại bỏ hết mọi việc lên chăm sóc mẹ, ẵm bồng cháu. Bà nội cũng lặn lội đường xa ra để bế thằng cu Tôm đỏ hỏn vào lòng.

 

Cu Tôm


Con chào đời được bốn ngày, một buổi chiều bỗng nhiên sốt cao và không dứt, giữa đêm khuya, bố mẹ và bà ngoại đưa con vào viện. Bố ngồi ngoài hành lang mà không thể chợp mắt. Nước mắt mẹ cứ chảy dài. Bà ngoại buồn thiu, chạy ra chạy vào ở cái hành lang bé xíu của bệnh viện mong cho trời mau sáng. Mới mấy ngày tuổi, con đã chịu những mũi tiêm đau. Hôm ấy, người ta để con vào phòng, chỉ đến giờ cố định mới cho bố mẹ vào chăm sóc. Nhìn từ cửa sổ, bố mẹ thấy yên tâm với đôi mắt mở to của con thích thú nhìn con thạch sùng đang bắt muỗi trên trần nhà, và đau đến xé lòng khi con gào khóc. Nếu lúc đó bác sĩ cho vào, mẹ chỉ vỗ về là con nín ngay.

Hơn một tuần nằm viện, con về nhà trong niềm vui tột cùng của người lớn. Dù bà ngoại mắt thâm quầng, mẹ sút cân và mệt mỏi hơn. Đến hôm nay, cứ nghĩ đến những ngày con ốm, bố thấy sống lưng lạnh hơn, thương con không biết tả.

Bố viết những dòng này khi con đang ngủ. Đêm nay, bố đã hát bài "Con cò bé bé", "Hôm qua em đến trường", khi bố đọc bài thơ "Thương ông" thì mắt con lim dim, chìm vào giấc ngủ.

Mấy hôm nay ông ngoại đang nằm viện, bà ngoại cũng ở đó để chăm sóc ông. Cả cuộc đời bà cũng vì chồng con, chưa một lần thảnh thơi trong đời. Lo đến bữa ăn của chồng và những đứa con mà quên đi việc chăm sóc chính bản thân mình. Có lẽ, con cũng bắt đầu cảm nhận được sự vất vả của bà, trong những tiếng nói đầu đời, con đã cất tiếng gọi "Bà bà" yêu đến phát khóc.

Ngày kia cô Oanh lấy chồng, ông bà nội cũng đang tất bật lo mọi thứ. Lớn lên, con sẽ hiểu sự lo lắng của bố mẹ kể cả con gái đi lấy chồng xa, con trai hỏi vợ. Ông nội dạo này già hơn, tóc bạc nhiều hơn đấy con.

Bố mẹ vui khi con khôn lớn từng ngày. Hôm qua bác Dũng gọi điện, con giành nói ống nghe không cho mẹ nói chuyện, cứ thế áp vào tai mình gọi "Bác, bác" rồi "ạ" thật ngoan. Sáng nào cũng vậy, đúng 8 giờ, từ giường bệnh, ông ngoại gọi điện về hỏi Tôm đã dậy chưa. Với ông, cuộc đời này không có gì vui hơn ngoài việc chứng kiến con trưởng thành. Những lần theo bố mẹ vào thăm ông ngoại, con nhảy lên bụng nô đùa làm ông đau đến nhăn mặt, nhưng ông vẫn cố vui. Mỗi khi rất mệt, ông không ăn bất cứ thứ gì, mặc cho bà ngoại cố dỗ dành. Nhưng khi con đưa miếng kẹo, ông cũng hào hứng cố ăn hết tấm bánh ngọt từ bàn tay bé xinh mà con mời.

Viet Hung - VnExpress