Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Một gia đình


Bé cưng của mẹ. Khi viết những dòng chữ này, mẹ mong rằng những điều mẹ viết sẽ là tình yêu ấm áp của mẹ mãi theo con suốt hành trình cuộc đời con...


Hôm qua khi con đưa mẹ Phiếu thăm dò gia cảnh học sinh của trường, con đã hồi hộp biết bao và hỏi:

- Con sống với mẹ và ba đúng không mẹ?

Có vẻ con căng thẳng chờ câu trả lời nên mẹ nhìn vào phiếu và mẹ đã hiểu. Câu hỏi về tình trạng gia đình có các lựa chọn để phụ huynh đánh dấu vào: "Sống với ba và mẹ", "Sống với mẹ", "Sống với ba", "Sống với người thân". Có lẽ con cũng đã nghe ai đó nói về gia đình mình nên con mới lo lắng phải không. Mẹ phải cố ra vẻ bình thản trả lời:

- À, chúng ta đánh dấu vào đây mới đúng nè cưng.

Vừa lấy cây bút đánh dấu vào "Sống với mẹ" mẹ vừa nói: "Con thấy không ở ngoài còn có nhiều bạn kém may mắn lắm, như là sống với người thân nè, là sống với họ hàng đó con. Các bạn đó mất ba, mất mẹ hoặc mất cả hai..."

Con tròn mắt nhìn và hỏi lại:

- Vậy cha không sống với mình hả mẹ.

- À cha phải chăm sóc bà con ạ.

Bé cưng của mẹ, khi con bước vào lớp một mẹ đã dành rất nhiều thời gian để giải thích, nhưng chắc phải lớn hơn nữa con mới hiểu về hoàn cảnh của chúng ta bây giờ.

Người con gọi bằng cha, người luôn hỏi han về việc học của con, giúp đỡ chúng ta về tinh thần và cả vật chất, người đã một lần chia tay bạn gái vì con không thích cô gái đó chính là... anh ruột của mẹ.

Ba ruột con đã rời mẹ mà đến với một cô gái làm cùng công ty. Họ sống trong ngôi nhà của chúng ta trong những ngày mẹ mang thai và sinh ra con tại nhà ngọai. Sau đó ba con thay khóa cửa và mẹ vĩnh viễn không thể trở về ngôi nhà của chúng ta được nữa. Mẹ đã sốc và suy sụp nhiều lắm. Lúc đó con mới vừa năm tháng tuổi.

Nhìn con ngây ngô cười trong nôi mẹ biết mẹ phải đứng vững để che chở cho con. Và mẹ đã đủ dũng cảm làm lại từ đôi tay trắng. Mẹ vay tiền mua ngôi nhà bé tí mà chúng ta cùng sống mấy năm qua. Mẹ tìm việc làm ở một công ty gần nhà để có nhiều thời gian chăm sóc con hơn.

Mỗi tháng mẹ chia thu nhập ít ỏi thành năm phần: một phần đóng tiền ăn học cho nhóm trẻ chăm sóc con, một là tiền ăn, một là phòng khi ốm đau cho con, một dành trả nợ, và một phần mua bảo hiểm nhân thọ.

Con biết tại sao mẹ mua bảo hiểm này không? Nếu mẹ được sống mãi để chăm sóc con thì quá tuyệt vời, nhưng nếu lúc nào đó mẹ có bất trắc con sẽ được một khoảng tiền đủ để con ăn học đến năm mười tám tuổi. Và căn nhà nhỏ của chúng ta tại sao có hai lối vào, một lối vào tầng trệt chỗ chúng ta ở, một lối vào tầng gác suốt phía trên con biết không? Thu nhập cho thuê tầng gác này đủ trang trải tiền học cho con.

Nếu không còn mẹ, con có thể nhờ nó để có hai bữa qua ngày mà học hành, mà tìm việc làm, mà sống. Còn lại là con có nỗ lực học hay không...

Con đã bảy tuổi. Bảy năm qua mẹ đã làm hết khả năng để cục cưng của mẹ "sống được". Mẹ không dám nói là khá giả, nhưng chúng ta không thiếu thốn. Mẹ đã trả hết tiền vay mua nhà và bắt đầu dành dụm cho con tiền học sau này. Điều duy nhất mẹ không thể làm được là cho con một người cha tốt và yêu thương con.

Từ sau cuộc hôn nhân gãy đổ... mẹ không còn lòng dạ nào nghĩ tới người đàn ông nào nữa. Mẹ dở quá phải không? Sau này giỏi hơn mẹ, con cố gắng tìm cho mình một người tốt con nhé!

Mẹ đã rất mừng khi bác của con đề nghị cho con gọi bằng cha. Lúc đó con mới bắt đầu tập nói. Tiếng cha đầu đời con đã dành cho bác. Và con đã rất hạnh phúc vì có đủ cả cha lẫn mẹ.

Rồi con sẽ trưởng thành và sẽ hiểu chúng ta là một gia đình khiếm khuyết. Nhưng đừng buồn con yêu! Cha sẽ mãi là người cha đáng kính và yêu thương con. Và có thêm một người yêu con như con là điều tốt con ạ. Dù ngày mai có ra sao, hãy luôn đứng vững như thân cây đứng thẳng trước gió giông con nhé!

Mẹ yêu con.

Mẹ Thúy Diễm

Theo TTO