Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Kiểm soát những cảm xúc của bé ở nơi công cộng.


Đã bao lần bạn quyết định ở nhà và tránh tới những nơi công cộng vì lo sợ bé có thể có những hành động không phù hợp chưa? Dẫn bé đi cùng tới những nơi hoặc những cuộc gặp gỡ xa lạ có thể là một thách thức đối với bạn, dặc biệt là những nơi bán đồ ăn, đồ chơi và những đồ vật dễ làm bé phân tâm. Tác giả Patricia Wipfler đã đưa ra những hướng dẫn giúp bạn cùng trẻ đến những địa điểm công cộng. Những gợi ý này của bà bao bao gồm các tình huống phát triển cho trẻ và cách xử trí hiệu quả..

Trẻ ở nơi công cộng
Chúng ta đang sống trong một xã hội có những quan điểm và đòi hỏi khắt khe đối với những đánh giá hướng tới phụ huynh và trẻ nhỏ. Thường, quan điểm về trẻ ở nơi công cộng là chúng không nên nhìn và nghe, rằng bố mẹ nên "kiểm soát" hành vi cư xử của con cái, và bọn trẻ luôn bị xem chỉ là nhân tố gây ra những tai hại tại nơi công cộng. Tóm lại, những đứa trẻ không thực sự được chào đón khi chúng tới những địa điểm công cộng. Tính tự nhiên, tò mò, hiếu động và bộc trực của trẻ biểu hiện cùng với những cảm xúc không được xem như một món quà. Thêm vào đó, truyền thống nuôi dạy con cái đã bị đẩy xuống tới mức hầu hết mọi người chống lại trẻ khi những hành vi cư xử của chúng không thuận lợi cho người lớn. Những người mong đợi chúng ta chỉ trích, sử dụng những lời lẽ gay gắt, trừng phạt, cô lập, làm trẻ xấu hổ, đe dọa, hoặc thậm chí phạt trẻ về mặt thể chất ... là những người cư xử tồi tệ. Không có bậc cha mẹ nào lại thực sự muốn hành động như một kẻ thù đối với đứa trẻ mà họ yêu quý. Chúng ta đối xử với những đứa trẻ được yêu mến của mình theo những cách này khi chúng ta không thể nghĩ ra những phương pháp khác để làm, hay khi chúng ta sợ sự không tán thành của người khác.

Bạn có thể học cách dự đoán trước những khoảnh khắc cảm xúc của bé bộc lộ. Có những tình huống chắc chắn trong đó bé thường tỏ ra hiếu động hơn. Những tình huống này bao gồm:

• Ở cùng với một vài người: với toàn thể gia đình trong bữa tối, tại một buổi sum họp gia đình, một bữa tiệc sinh n hật, một cửa hàng tạp hóa, tại nhà thờ hay đền chùa.

•Chuyển từ hoạt động này sang hoạt động khác: Dời nhà tới trường, từ trường về nhà, không được chơi đùa trong bữa tối, phải đi ngủ.

• Ở nhà cùng với bố hoặc mẹ đang bị căng thẳng: bố mẹ bé đang nấu ăn, lau dọn, mua sắm... đang cố gắng hoàn thành công việc đúng thời gian, và đang thất vọng bởi có quá ít sự trợ giúp.

• Vào khoảng thời gian kết thúc của bất cứ dịp vui đặc biệt nào: sau khi đi công viên về, sau khi một người bạn thân ra về, sau khi đùa nghịch vật lộn, đuổi bắt với bố mẹ.

• Khi những đứa trẻ trở nên quá hiếu động, chúng không kịp suy nghĩ. Chúng không thể hành động như bình thường. Chúng trở nên cứng đầu khó bảo và đưa ra những đòi hỏi vô lý, và chúng không hài lòng với những cố gắng của bạn để đáp ứng những nhu cầu của mình, không chịu nghe lời, thậm chí còn khóc lóc, tâm trí thì tràn đầy sự thất vọng. Tự bản thân trẻ sẽ không thể thoát khỏi tình trạng này nếu bạn không can thiệp.

• Điều chỉnh những nhu cầu của trẻ trong những lần tới nơi công cộng tạo một phần không nhỏ trong điều chỉnh nhân cách trẻ, đặt ra cho trẻ những giới hạn hành vi. Bạn nên lắng nghe trẻ nói; sau đó nhẹ nhàng, kiên nhẫn, nhưng phải kiên quyết với trẻ, đặc biệt trong các tình huống trẻ phản ứng dữ dội, la hét giận giữ. Đây là cách hiệu quả nhất để giúp con bạn bình tĩnh lại và kiểm soát được bản thân. Một điều có lợi là: sau những cơn giận giữ mạnh mẽ hoặc một tiếng la hét, cho phép trẻ thư giãn lại và thiết lập lại trạng thái cân bằng tốt hơn.

"Tôi có phải nghe một tiếng thét thất thanh, phải đánh trẻ khi đang ở giữa siêu thị không?"
Chúng ta cần điều chỉnh một số điều trong những mong đợi của mình, trước khi chúng ta có thể đặt bản thân mình vào trong hoàn cảnh của đứa trẻ, khi chúng cứ làm cái gì mà chúng muốn ở nơi công cộng.

• Chúng ta cần nhớ rằng một đứa trẻ tốt vẫn thường mắc lỗi ở những nơi công cộng. Đây là bởi một vài lý do mà từ đó nhân cách trẻ được hình thành.

• Chúng ta cần phải nhớ rằng xã hội đã đào tạo mọi người để phản đối những hoạt động khỏe khoắn và tự nhiên của trẻ. Người ta không chấp nhận sự vui đùa ầm ỹ, tiếng ồn ào, sự hồ hởi, cười quá nhiều, những cơn thịnh nộ, sự khóc lóc, hay những đứa trẻ hỏi và quan tâm tới quá nhiều thứ so với những gì chúng cần biết. Sự không tán thành này là vi phạm nội quy. Bản chất của trẻ em là tốt, và những điều chúng cần là quan trọng, bao gồm cả những điều cần thiết để chúng trút bỏ những cảm giác xấu.

• Chúng ta cần phải quyết định rằng, khi đã là cha mẹ, công việc của chúng ta là đối xử tốt với trẻ. Khi những người lớn khác chỉ trích con mình, nó có ý nghĩa là chúng ta làm những gì để có thể ở bên cạnh bé. Nếu một đứa trẻ không có bố mẹ bảo vệ mình khỏi những điều đe dọa, ai sẽ làm điều này?

• Chúng ta cần phải nhận thấy rằng làm cha mẹ nghĩa là chúng ta sẽ phải bào chữa cho những đứa trẻ của mình trong nhiều tình huống: với bác sĩ và y tá, với giáo viên, với những người họ hàng và với những người xa lạ.

• Cuối cùng, chúng ta cần phải thừa nhận rằng trẻ thực sự có quyền được nhận sự quan tâm nhiều hơn so với những gì chúng ta thường mang lại cho trẻ. Người lớn, những người ít quan tâm tới con mình, hoặc những người dành quá ít sự quan tâm tới bản thân cũng như con cái, sẽ thấy phải suy nghĩ khi nhận ra sự quan tâm đúng đắn của bạn giành cho con mình. Chúng ta có thể dự đoán trước được những sự thất vọng này, nhưng chúng ta không được để bị chi phối bởi chúng.

Ngọc Mai mamnon.com