Sắp đến Noel, cũng là sắp đến sinh nhật con. Những ngày này, không khí Noel đang đến gần và len lỏi vào trong từng gia đình. Nhiều người đã trang hoàng nhà cửa, quán xá... bằng những dây đèn màu rực rỡ, những vòng hoa xinh xắn, cùng ông già tuyết và cây thông với nhiều vật trang trí đủ màu sắc... Noel này con tròn 3 tuổi. Mẹ còn nhớ Noel năm ấy, buổi tối hôm trước, ba, mẹ và anh hai con chở nhau đi chơi Noel. Đến sáng ngày Noel, mẹ chuyển dạ và đến xế chiều thì sinh con. Nhanh thật! Còn nhớ khi vừa mới sinh ra, khuôn mặt con đen ơi là đen, tóc thì nhiều và quăn, cân nặng đến 3,5kg. Con đen đến độ bà nội nói đùa con là người Việt gốc Miên. Đến chừng đầy tháng con thật là bụ bẫm, dễ thương. Mọi người gọi con là Sumô. Càng lớn lên, con trở nên trắng trẻo lạ thường. Mắt một mí lại thêm hớt tóc đầu đinh, nhìn con có người nói đùa: sao giống con của Hàn Quốc, Đài Loan quá. Mà nhìn kỹ, đúng là giống thật! Do đó ba mới gọi con là "Cha bu". Con là đứa trẻ lém lỉnh, hoạt náo nhất nhà. Anh hai con hiền lành, trầm tính bao nhiêu thì con lại tinh ranh, ưa chọc phá và nói nhiều bấy nhiêu. Con "ăn hiếp" anh hai, giành đồ chơi, thậm chí còn rượt đuổi anh hai chạy vòng vòng nhà... Thường anh hai nhường nhịn con, khi anh hai nổi giận lên thì... anh hai chẳng tha. Rồi thế nào cũng có màn khóc, màn đi méc ba mẹ, rồi phân trần, xin lỗi. Con là đứa nhiều chuyện nhất, nhiều đến nỗi mẹ gọi con là "ông tám". Chỉ một chuyện nhỏ thôi mà con đã nói, đã hỏi với ba mẹ trả lời muốn ngắc ngứ rồi! Con ưa hỏi, dễ làm quen với mọi người. Gặp ai con cũng nhanh nhảu thưa ông, thưa bà, thưa chú, thưa bác. Nghe ba mẹ gọi ông nội là ba, bà nội là mẹ, con cũng bắt chước y như vậy! Con rất thích hớt tóc! Mới hớt tóc ngày hôm trước, hôm sau con lại đòi mẹ chở đi hớt tóc nữa. Gặp ai con cũng khoe là con mới hớt "đầu đinh" nè, đẹp không? Bắt chước ai, trước khi đi ngủ con có thói quen là chúc cả nhà mình ngủ ngon. Nhưng nếu mẹ lờ đi, cố tình không chúc lại con, thế nào con cũng thắc mắc: sao mẹ không chúc con ngủ ngon? Con là "chúa" thắc mắc, suốt ngày cứ nghe con hỏi: "mẹ có thương con không?", "con là cục gì mà mẹ thương?"... Mẹ ưa hát chọc con: "PT là con của bà già", thì con lại nghêu ngao tiếp lời mẹ: "Ở trong cái...chần ngần chui ra". Ôi, tức cười quá! Con đi học, các cô ở lớp mẫu giáo rất thương yêu và cưng chiều con. Các cô còn khen con thông minh, sáng dạ, học giỏi nhưng hơi thiếu kiên nhẫn. Mẹ còn nhớ, một buổi tối khi hai anh em chơi với nhau, anh hai làm thầy, con làm trò. Anh hai bắt con phải đọc đánh vần theo anh hai. Học được một chút, mẹ nghe con nói: "Thầy ơi, thầy cho con nghỉ, con mệt quá, để một hồi con khóc đó!". Nghe con nói, mẹ tức cười quá, cứ cười mãi, mỗi khi nhớ lại câu nói ấy là mẹ lại muốn cười. Đem chuyện kể lại cho ba nghe, ba cũng không nhịn được cười. Những hôm thứ bảy, chủ nhật con về nội hoặc ngoại chơi. Vắng con cả ngày, không nghe con nói; không thấy dáng con đi như chạy, hai chân cứ muốn dính vào nhau và như không chạm đất; không có ai phá phách cũng không có ai để mẹ la rầy, dọa nạt, mẹ nhớ con ghê gớm. Đối với con, khái niệm sinh nhật còn rất mơ hồ, sinh nhật chỉ là... có bánh kem. Đến Noel là sinh nhật con. Nhưng ngày nào con cũng nhắc, ngày mai là sinh nhật con. Với con ngày nào cũng là ngày Noel và ngày nào cũng là ngày sinh nhật. Với mọi người theo đạo, Noel là ngày lễ quan trọng, ngày Chúa giáng sinh. Còn đối với ba mẹ, Noel là một ngày đặc biệt - Ngày sinh nhật của con! Sinh nhật này, ba mẹ chúc con - "ông Noel của nhà mình" luôn khỏe mạnh và đáng yêu! Theo Tuổi Trẻ |