Đừng bắt con chọn giữa ba hoặc mẹ Con thương mẹ nhiều nhưng cũng nhớ ba lắm. Ngày nào con cũng quáng quàng chạy bổ ra cửa khi nghe tiếng chuông bin bon hay tiếng còi xe ai đó tin tin. Vậy mà ba thì đi đâu mất?
Ba mẹ lại thế nữa?! Con sợ hãi và buồn lắm Con không lựa chọn đâu. Con muốn được ở cùng mẹ và muốn luôn có ba bên cạnh. Con muốn hằng ngày được đón mẹ đi làm về và được mừng ba từ tiếng kèn xe tin tin ngoài cửa cổng. Con cần sự chăm sóc dịu dàng, chu đáo của mẹ và bà nhưng cũng không thể thiếu những trò đùa giỡn đầy thương yêu của ba. Con không muốn khi lên giường buổi tối lại không có cơn gió mát từ tay ba quạt hay lời hát Mama êm ái của mẹ. Đừng bắt con phải lựa chọn vì con cần tất cả những thứ ấp áp từ hai người đã cho con cuộc sống này. Ba mẹ “đừng làm vậy”. Con xin ba mẹ. Hãy cho con một tuổi thơ không hoen ố mùi “chiến tranh” của người lớn. Hãy cho con lớn lên trong không khí yêu thương tràn đầy. Hãy cho con được thở những hơi thở không có vị cay đắng của hờn mát, ghẻ lạnh. Hãy để con được lớn lên trong vòng tay ấm êm hằng đêm của cả ba và mẹ. Vì con muốn mình được hạnh phúc. Con cần lắm hai chữ “Gia đình”. Ba rất thương con, đúng không? Con là linh hồn của mẹ, mẹ nói thế mà?! Ba mẹ thường hát cho con rằng “Ba thương con vì con giống mẹ. Mẹ thương con vì con giống ba” . Và con, con rất thích câu cuối “Cả nhà ta đều thương yêu nhau. Xa là nhớ, gần nhau là cười”. Vậy tại sao bây giờ, ba và mẹ lại làm thế với nhau. Hay ba mẹ không thương con nữa? Con có còn là ưu tiên bậc nhất của ba mẹ nữa không?! Con có còn quan trọng với ba mẹ nữa không?! Mẹ ạ, không vì con mà hoàn hảo hơn thế nữa sao? Ba ơi, ba không nhớ khi xa con à? Chẳng lẽ, con đây không đáng yêu để ba mẹ có thể vứt bỏ mọi bực tức, thất vọng, giận hờn cho nhau sao? Con thương mẹ nhiều nhưng cũng nhớ ba lắm. Ngày nào con cũng quáng quàng chạy bổ ra cửa khi nghe tiếng chuông bin bon hay tiếng còi xe ai đó tin tin. Vậy mà ba thì đi đâu mất? Mấy hôm nay, tối tối, lên phòng, con chỉ thấy mẹ và bà. Theo thói quen, con cất tiếng gọi “papa…papa” mà nào có ai ơi hỡi, chỉ nghe tiếng thở dài xót xa của mẹ dành cho mình. Dẫu cái cảm giác này, con đã được ba mẹ tôi luyện nhiều lần rồi nhưng con không thể nào quen được. Càng khôn lớn thì cái cảm giác đó càng làm con nặng nề, buồn bã. Con không thích nó một chút nào. Nó khiến con thấy mình thiệt thòi quá đỗi về tinh thần. Vật chất kia không đắp đổi hết sự thiếu thốn mà con cần. Mẹ ơi, hãy xem lại. Ba ơi, quay về đi. Theo VnExpress |