Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

'Cai nghiện' cho con


Mẹ yêu em lắm.
Mẹ quyết định cai sữa cho em. Lại bài dán băng dính vào ti đen sì sì. Em hãi lắm nên khi vừa thấy "ông ọp" là lủi ra chỗ khác ngay. Thi thoảng nhớ quá lại mon men đến gần, nhưng cũng không dám nhìn, không dám sờ.

Mấy hôm nay mẹ bị ho. Mẹ đổ tại vì đêm lạnh em cứ vạch áo mẹ lên nên mẹ bị viêm họng. Bà ngoại thấy thế sợ mẹ mệt, hai mẹ con cả đêm ngủ không yên giấc, em thì tham ti nên không ăn uống được nhiều. Thế nên hôm vừa rồi trời nắng ấm, bà bảo mẹ cai sữa cho em. Một số người cũng khuyên là cai cho em được rồi, để em tập trung vào ăn cháo, ăn phô mai, có khi 1 tháng sau em lại chịu bú bình cũng nên ấy chứ.

Thế là cai. Lại bài dán băng dính vào ti đen sì sì. Em hãi lắm nên khi vừa thấy "ông ọp" là em lủi ra chỗ khác chơi đồ chơi ngay. Thi thoảng nhớ quá lại mon men đến gần, nhưng cũng không dám nhìn, không dám sờ, chỉ nói "ọp ọp" ngọng líu ngọng lô rồi lại quay ra chỗ khác chơi luôn.

Buổi tối hôm đó cũng khá suôn sẻ, khi ngủ thì bà ngoại và ba ru. Đêm em đang ngủ, theo thói quen, tỉnh dậy em đòi ti hai lần thì ba bế lên dỗ, bảo ọp đấy. Em khóc tức tưởi, rồi gục trên vai ba ngủ tiếp. Ngày hôm sau em chơi cũng ngoan, tuy rằng trong ngày hơi buồn một tí, không hiếu động như mọi ngày khác. Nhưng đến tối hôm qua là đêm thứ hai thì em thực sự vật vã. Em khóc lóc thổn thức nghe thương ơi là thương, bà ngoại ru mãi mới được, rồi bà ngủ luôn cùng em. Đêm đó em dậy khóc 4 lần. Và trưa nay mẹ về, bà bảo em buồn lắm, sáng đậy cứ gục đầu trên vai bà chả thiết tha cái gì. Em ít cười, ít nói, ít ê a hơn trước. Em bị "cai nghiện" mà.

Bà ngoại biết mẹ thương em thì cứ động viên, rằng đứa nào rồi mà chả phải cai sữa, mà cai sữa là tốt hơn cho em... Cả nhà ai cũng thán phục em lắm. Em thật cừ khôi, buồn, nhớ ti lắm nhưng không lăn ra ăn vạ. Bà ngoại bảo: "Em hơn những đứa khác là vì em hiểu biết, biết là không được nên không đòi hay ăn vạ, chỉ vật vã tí thôi". Đấy, vì thế mà càng thương em hơn chứ.

Mẹ thương em lắm, mẹ cũng cảm thấy buồn. Ngày trước mỗi khi mẹ đi đâu về là "biết thân biết phận" lên phòng thay đồ thật nhanh rồi xuống chơi với em, vì khi mẹ đã xuất hiện trước mặt em là em bám riết lấy mẹ, mẹ đố mà đi đâu được nữa. Rồi em xông vào vạch áo mẹ lên, rồi em chộp luôn ti mẹ mà bú, tay kia vân vê ti còn lại. Em bú trông mãn nguyện lắm, em nằm gọn trong vòng tay mẹ, mắt em liếc liếc, mông em cong cong, má áp vào ngực mẹ. Những khi ấy mẹ cảm thấy thân thương hạnh phúc vô cùng, thấy thương em đến thắt lòng lại.

Vậy mà, bây giờ... sẽ không bao giờ có cảm giác thân thương ruột rà như những lúc ấy nữa. Cái cảm giác ấy nó khó tả vô cùng. Và rồi em sẽ xa dần, xa dần mẹ.
Ôi, mẹ buồn quá!

Cute Honey
Theo VnExpress