Tớ mắc phải bệnh này đâu khoảng một năm trước, chẳng biết lây nhiễm từ ai nhưng rõ một điều: Nếu tớ kêu đau sẽ được mẹ vỗ về, xuýt xoa nựng nịu. Mỗi lần tớ lên cơn đau bụng do nóng sốt hay có chuyện không vừa ý, ba mẹ khiếp quá phải chở đi siêu âm. Bác sĩ rà qua rà lại, rà trên rà dưới mà chả tìm thấy nguyên nhân. Bẵng đi một thời gian dài, ba mẹ dần mất tin tưởng. Mỗi lần nghe tớ than, ba thì bảo "đừng kiếm chuyện nhá", mẹ thì mắt nhắm mắt mở, quờ quạng vài phát cho phải phép rồi tít mắt ngủ tiếp. Tớ ấm ức lắm nhưng chưa nghĩ ra cách ăn vạ nào gây ấn tượng mạnh hơn. Cho đến hôm vừa rồi, thực ra tớ đã "khẹc khẹc" mấy bữa trước, nhưng trời nóng quá nên vẫn được đi bơi với cả nhà. Sau hơn một giờ vùng vẫy, tối về tớ sốt, chảy mũi và chứng ho trở nặng. Nửa đêm về sáng, mặc dù uống thuốc hạ sốt rồi nhưng thân nhiệt tớ vẫn cao, tay chân lưng trán nóng ran. Và thế là lại đau bụng. Tớ rên i ỉ, trèo lên bạn gối dài, lộn qua bạn gối ngắn, một tay ôm bụng, một tay nắm đuôi bạn mèo quật thùm thụp xuống giường. Mẹ thì vừa xoa bụng vừa dỗ tớ ngủ, mai sẽ mua cho cái súng bắn nước màu cam to đùng. Ba thì xoa lưng vừa dọa không ngoan thì bữa sau không cho đi bơi nữa. Thế mà tớ đâu có đỡ, hết nhăn nhó "sao cái bụng nó đau hoài vậy" lại ỉ ôi "sao con giun cắn em đau quá". Đến khi nghe đồng hồ kêu dậy đi học, bụng tớ đau càng dữ. Lúc này ấm ức đã vỡ thành tiếng, hai chân tớ đập giường bèn bẹt liên hồi. Chỉ đến khi nghe ba mẹ thỏa thuận cho đi khám, cơn đau mới giảm dần và khi lên đến bệnh viện thì mặt tớ đã tươi như hoa hòe hoa huệ. Bác sĩ sờ nắn thành bụng, vỗ bồm bộp kiểm tra hơi, nghe nhịp tim đằng trước, nghe nhịp phổi đằng sau, soi mắt, soi miệng rồi kết luận... viêm họng. Thế là cho về với mớ thuốc kháng sinh, xin đi siêu âm thêm cũng không được duyệt. Hi hi, thế cuối cùng tớ bị bệnh gì đây ta? Mỳ's blog Theo mevabe.net |