Có một chuyện xảy ra với Chíp cũng đã khá lâu rồi nhưng mà nghĩ lại vẫn rất bức xúc.
Tháng 4 vừa rồi là đợt thi Giáo viên giỏi của các cấp học. Cô giáo của lớp Chíp thế nào mà lại lọt vào đến vòng thi thành phố. Các đợt thi cấp trường, cấp phòng, cấp quận thì có lần vào đợt rét đậm, có lần vào đợt Chíp nghỉ ốm nên mẹ không biết. Nhưng đến khi vào vòng thành phố thì mẹ "thấm" quá cơ. Đầu tiên là vì trường của Chíp ở dưới cấp làng nên lâu lắm chả có cô nào vào được đến vòng thi thành phố cả, vì thế khi có cô lọt vào được là cả trường phải bò ra để chuẩn bị cho cô này. Vì thế, lớp của Chíp với khoảng trên 45 cháu chỉ còn 1 cô trông (bình thường là 3 cô cơ), các lớp bên cạnh cũng chịu vạ lây như vậy. Đúng đợt đó, sáng thứ 2 như thường lệ mẹ chuẩn bị cho Chíp đi học, thấy mẹ thay quần áo cho mình, Chíp hỏi mẹ ơi mình đi đâu đấy, khi thấy mẹ bảo đi học thì con òa khóc luôn (điều này chưa bao giờ xảy ra với Chíp cả). Sau 1 hồi dỗ dành và tìm hiểu nguyên nhân mà con k nói, mẹ chỉ giải thích và vẫn đưa con đi học. Đến lớp hỏi cô mới biết nguyên nhân, nhưng mẹ vẫn đưa Chíp vào lớp và gọi điện dặn bà đón Chíp sớm hơn. Chiều về mẹ mới hỏi chuyện của mấy người nữa (là bố mẹ của các bạn học cùng lớp con) và xâu chuỗi lại các sự việc thì hóa ra nó là thế này. Vì lớp của Chíp đông mà trong quy định thì lớp mẫu giáo bé chỉ được có 30-35 cháu thôi, vì thế các bạn mà thuộc diện "ngòai tiêu chuẩn" sẽ được chuyển sang 1 lớp khác để cho các bạn trong "chuẩn" được học. Mà các bạn "ngòai tiêu chuẩn" bao gồm những bạn: béo quá, thấp quá, còi quá và bạn hay nghỉ học. Chíp của mẹ lại đạt 2 trong 4 tiêu chuẩn (còi và hay nghỉ học) nên được xếp sang nhóm "tạm bợ". Các bạn đạt chuẩn được mang lên hội trường để "luyện thành gà nòi", các bạn còn lại thì chỉ ở trong lớp và tự hát, tự chơi, tự đánh nhau thôi. Thế nên qua gần 1 tuần đi học, Chíp chỉ hát được có mỗi 1 câu trong 1 bài hát và cứ hát đi hát lại câu đó khi về nhà. Thảm hơn cả là mỗi chiều đón con về thì bà nội cũng k chịu nổi vì thấy cháu nhếch nhác, bẩn thỉu. Về đến nhà sau khi cho uống 1 cốc sữa là nàng ta chén thêm 1-2 lát bánh mì nữa (chuyện không tưởng vì mọi lần chỉ tính theo đơn vị "cắn" thôi) Nói thật là mẹ thất vọng vô cùng vì mẹ nghĩ là mẹ đã đầu tư rất nhiều thời gian cũng như công sức cho việc dạy dỗ con, và mẹ luôn khuyến khích các cô hợp tác cùng. Vậy mà giữa lời nói và hành động khác nhau quá nhiều. Mẹ luôn giải thích tốt về các cô và môi trường ở lớp học. Nhưng những gì mà các cô đối xử với con thì lại hoàn tòan ngược lại. Có lẽ vì thế mà con mới phản đối khi thấy mẹ đưa đi học. Thậm chí là bây giờ con còn không hề hào hứng khi đi học nữa. Sau đợt đó, mẹ phải lấy lại tinh thần cho con. Sáng nào cũng gọi con cùng dậy, âu yếm nhau rồi đi rửa mặt, làm vệ sinh, đi ăn sáng cùng nhau, rồi nói chuyện, rồi đưa con vào lớp, nói chuyện với cô, hỏi thăm chuyện linh tinh để có thời gian quan sát con v.v... Kết quả với con thì chưa rõ rệt nhưng kết quả với mẹ thì rõ lắm cơ. Sáng nào cũng sớm nhất là 8h 10 còn không thì 8h40 mẹ mới có mặt ở CQ. Mẹ phải làm sao đây? Chuyện liên quan đến căn bệnh của giáo dục thì hiện tại chưa thể thay đổi được, các cô thì càng không hợp tác để thay đổi được (vì các cô cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi mà) và người cần phải thay đổi chính là mẹ, mẹ sẽ phải làm gì đây? Blog của Hải Trà |