Chắc lâu lắm rồi ba thằng bé mới đưa nó đi chơi cuối tuần. Nó biết ba nó là người bận rộn.
Hôm ấy nó được ba đưa đi tắm biển. Từ trên xe, nó đã nôn nao khi nghe tiếng sóng vỗ bờ. Vừa bước xuống xe, nó đã ào xuống biển với đôi chân trần. Những ngọn sóng mát lạnh của buổi sáng đánh lên đôi bàn chân bé nhỏ của nó, những con sóng nghịch ngợm đánh lên đầu gối nó. Và dĩ nhiên biển đã gửi lời chào nó qua những vệt nước nơi ống quần. Lúc đấy, ba nó cũng vừa bước xuống biển. Không để ý đến ánh mắt rạng rỡ của thằng bé, ba nó hét lên: “Ướt quần rồi phải không? Ướt quần rồi phải không?”. Ánh mắt rạng rỡ của thằng bé tắt ngấm khi nghe tiếng hét ấy. Cái quần ướt rồi sẽ khô đi. Chút hương vị của biển rồi cũng sẽ mất đi khi mẹ nó giặt cái quần ấy cho nó. Chỉ có nỗi buồn trong đôi mắt thằng bé chắc sẽ không dễ gì mất đi. Chút niềm vui hiếm hoi mà ba nó muốn dành cho nó đã không trọn vẹn. Ba thằng bé ơi, giá mà... Theo Giadinh.net |