Khi Mỳ còn nhỏ, mẹ dạy rất tự nhiên, cứ thao thao những điều giáo trình dặn phải nói, ví như làm sao để tính toán nhu cầu dinh dưỡng, cân đối chúng như thế nào, chế biến ra làm sao... cho phù hợp với trẻ em. Khi áp dụng cho Mỳ, tất nhiên là mẹ thực hiện y chang, mà Mỳ cũng không đến nỗi suy dinh dưỡng nên tạm chấp nhận những gì mình dạy là đúng. Khỏi phải suy nghĩ nhiều. Nay khi Mỳ 3 tuổi rưỡi, mầm tách khỏi vỏ để cứng cáp thành chồi, thì càng ngày mẹ càng hồ nghi tính chân thực của những điều mình rao giảng. Trong đó, điều quan trọng nhất ai cũng biết là trẻ độ tuổi này phải chuyển từ chế độ ăn mềm sang ăn cứng từ lâu rồi, nhằm phát triển cái bộ nhai. Thế mà áp dụng cho Mỳ thì cả nhà bó tay luôn. Bà vào chơi mấy tháng, là người đầu tiên ủng hộ việc bắt Mỳ ăn cơm từ khi cháu 2 tuổi, vì trẻ con tuổi này hồi xưa, ngô khoai sắn... đều nhai rau ráu. Tất nhiên cơm phải nấu bằng gạo dẻo, độ mềm vừa phải, thức ăn chế biến nhiều màu sắc, mùi vị hấp dẫn... Lúc đầu là tập cho ăn cháo trộn cơm, Mỳ rất OK. Rồi mỗi ngày tăng một tí cơm, tăng một tí độ lớn thức ăn, thấy Mỳ vẫn OK. Cả nhà khấp khởi mừng thầm, vì Mỳ nổi tiếng là chúa khó ăn. Sau khoảng 1 tháng, khi mọi sự đang trên đường đi vào trật tự, chẳng biết từ đâu Mỳ phát minh ra cái vụ ngậm. Trung bình một muỗng cơm ngậm 20 phút, tính ra một chén cơm của Mỳ mất gần 3 tiếng đồng hồ. Thấy cháu ngày một xanh xao, bà xót, lại kỳ cục đi nấu cháo cho cháu ăn. Sang đến 3 tuổi, mẹ thấy con ăn cơm xay hoài thì tự xấu hổ quá, bèn quyết tâm bắt Mỳ tập ăn cơm lần nữa. Nghe người ta bảo, cứ để thật đói, tức khắc phải ăn, thế là mẹ cương quyết làm theo. Thay vì ăn 2 chén cơm xay với rau, thịt... thành 2 chén cháo, mẹ kiên nhẫn mỗi buổi bỏ ra 3 tiếng đồng hồ ngồi dài cổ đợi Mỳ ăn một chén cơm không rau (Mỳ nhất quyết không ăn canh, không ăn rau, mà cũng chẳng trái cây, kẹo bánh). Tất nhiên là không đơn giản, bao nhiêu là hỉ, nộ, ái, ố... đều được vận dụng tối đa nhằm đẩy mạnh tiến độ nhai của Mỳ, thế mà đều trớt quớt hết. Mỳ vẫn cứ thủng thẳng ngậm, rồi thủng thẳng nuốt như không có sự kiện gì xảy ra. Nhiều bữa thấy con ngậm mãi hai cục cơm to đùng hai bên má, nói chuyện thì cứ ú ớ chẳng thành câu, ba điên tiết tét cho mấy roi. Thế mà khóc thì vẫn khóc, sợ thì vẫn sợ, nhưng ngậm vẫn hoàn ngậm. 3 tiếng một ngày bình thường, và 6 tiếng ngày chủ nhật thì mẹ không tiếc, nhưng thấy con ngày một hao hụt thì mẹ tiếc vô cùng. Ở nhà đã ăn dưới tiêu chuẩn, lên lớp lại càng bệ rạc hơn (Mỳ được bầu chọn là học sinh ăn... điệu nhất lớp). Mới có mấy bữa đi học lại đã thấy con xẹp má, xẹp mông rồi, ai gặp cũng quở "sao trông gầy thế". Mẹ đang định theo dõi một thời gian nữa, nếu tình hình không cải thiện được thì lại xay cơm cho Mỳ và tăng cường cho nhai snack (Mỳ chỉ khoái cái này thôi). Và mẹ cũng định cải biên chút ít trong giáo trình, nghĩa là ngoài những gì mình dạy, phải ghi chú thêm là "nếu lớp mầm vẫn gặp khó khăn khi nhai, thì cô chịu khó xay vừa vừa cho cháu nuốt". Có nên không nhỉ? Mỳ's blog Theo VnExpress |