Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Khoe con qua blog


Con cái là nội dung chủ đạo trong blog của các bà mẹ.
"Mời bà con vào blog tớ xem ảnh mới của Bin nhé" - Mai Khuê đặt status trên cửa sổ chat, kèm theo link. Chỉ một lát sau, cô đã sung sướng ngồi đọc những lời khen của bạn bè dành cho cu Bin.

Mai Khuê mở nhật ký online được hơn một năm nay. Mở đường link blog mà bạn gửi cho, cô thấy thú vị khi thấy những câu chuyện ngộ nghĩnh và bao nhiêu ảnh đẹp của gia đình bạn được đẩy lên cho mọi người vào đọc, và nhất là mọi người có thể vào bình phẩm. Ngay chiều hôm ấy, cô nhờ đồng nghiệp hướng dẫn cách mở blog, đẩy lên những tấm ảnh đầu tiên và mời tất cả bạn bè vào đọc.

Hễ có thời gian là Mai Khuê lại mở nhật ký online ra, kiểm tra xem có comment và tin nhắn nào mới không, sang "nhà" người khác đọc bài, xem ảnh về con cái bạn, hăm hở gõ vài câu bình luận và cuối cùng là tạo entry mới. Cô không viết nhiều, chủ yếu là đăng ảnh và video clip của cậu con trai 3 tuổi, nhưng nếu có viết gì thì nội dung cũng chỉ có xoay quanh chuyện con cái.

Với rất nhiều bà mẹ khác cũng vậy, nhật ký được lập ra chỉ để viết về con, do đó tên blog phần lớn được đặt theo tên em bé: "Nhím và Sóc", "Tuti & Rossy"... Việc ghi lại những câu chuyện, những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời bé nhằm lưu giữ "tư liệu gia đình", để khi lớn lên trẻ có thể biết về tuổi thơ của mình và tình yêu của bố mẹ. Và một nguyên nhân khác không kém phần quan trọng: Khoe con. "Mẹ nào mà chẳng muốn khoe những cái đáng yêu của con mình. Mà bây giờ khoe qua mạng là nhanh và rộng nhất, vì ai nấy ít có thời gian gặp nhau nhưng lên mạng thì thường xuyên" - Khuê nói.

Blogger Nhím và Sóc mới bắt đầu viết từ tháng 3/2007 nhưng đã có đến... 364 bài, hầu hết là "buôn dưa lê" về hai cô con gái, giống như lời đề tựa ở đầu trang: "Dành cho con hết mọi lời yêu thương". Những lời nói, hành động ngộ nghĩnh của hai công chúa hiện ra sinh động dưới giọng kể say sưa, hóm hỉnh của người mẹ "nghiện" con. Câu chuyện chị đưa con đi nhổ răng cũng thể hiện mức độ nghiện này:

"Con gào khóc ghê lắm, chỉ trong tích tắc cái răng đã rời ra. Lúc đấy, mẹ mới thật sự hoảng. Máu chảy nhiều ghê lắm... Tự nhiên, lúc ấy mẹ thấy hối hận kinh khủng. Lẽ ra chưa nên nhổ cái răng đó đi, lẽ ra không nên đến cái phòng khám này...

Cứ thần ra một lúc, mẹ mới chợt nhớ: Cái răng đâu? Hỏi cô y tá phụ, cô ấy tỉnh bở trả lời: 'Em vất vào thùng rác rồi ạ'. Mẹ lao đến thùng rác, mở ra thấy đầy ắp là bông băng, găng tay và cả máu me nữa. Chẳng còn nghĩ đến sợ, chẳng còn nghĩ đến bẩn, mẹ lục tung thùng rác lên để tìm cái răng bé bỏng thân thiết ấy...

... Và mẹ đã tìm thấy. Ôi chiếc răng nhỏ bé. Tìm thấy mà mẹ reo ầm lên như cái ngày mẹ phát hiện ra chiếc răng đầu tiên của con khi 6 tháng tuổi. Cọ rửa cho thật sạch. Bọc lại trong một nắm bông trắng muốt. Thêm một vật kỷ niệm đáng nhớ nữa trong bộ sưu tập của Chị mà mẹ đã cất giữ rất cẩn thận cho tương lai".

Còn blogger Hiền Phương thì rưng rưng kể lại giây phút con gái út chào đời trong entry về sinh nhật bé: "Mẹ buồn cười nhất là bà nội. Bà vẫn luôn thích và ca ngợi những cô gái trắng trẻo. Vậy mà con thì đen, đen hết chỗ nói. Đen như cái gáy của ông ngoại vậy. He he, bà vốn rất tự hào về người trong nhà, nhưng mãi mà bà chẳng tìm ra lời nào khen con gái của mẹ cả. Chả thế à, mũi thì tẹt, da thì đen, mắt thì chẳng có mí nào.

Vui nhất vẫn là chị Chíp. Vào bệnh viện thăm mẹ và em mà chị ấy vui như đi trẩy hội. Chị ý ngắm con say sưa và chỉ muốn bế con vào lòng".

Còn đây là câu chuyện viết về Chíp, con gái lớn: "Mình còn nhớ, ngày xưa khi mình lên 4, lên 5 gì đó, ba hỏi: 'Con có thấy cái bút của ba đâu không?' Mình trả lời: 'Sáng nay con thấy nó nằm trằn trọc ở trên bàn của ba đấy!'. Chỉ có vậy thôi mà ba mình mang đi khoe khắp bạn bè, hàng xóm, bảo là mình có tư duy ngôn ngữ.

Giờ đây, lại đến lượt Chíp. Tối qua, ông xã mình hỏi Chíp về vỉ thuốc, Chíp trả lời: 'Con thấy vỉ thuốc của ba nằm quằn quại ở chỗ này này!'. Mình và chồng phá lên cười vì cách dùng từ của con".

Còn blogger Mẹ con Tràu bắt đầu viết blog khi con mới vài tháng tuổi. Trong vòng hơn năm rưỡi, chị đã có gần 230 bài, kể tỉ mỉ mọi sự thay đổi của con dù là nhỏ nhất bởi chị muốn khi lớn lên, con trai có một hình dung chi tiết, đầy đủ về những ngày thơ ấu của mình. Với người mẹ tận tâm này, mỗi ngày của con đều là một sự kiện, từ chuyện đi chơi công viên đến sang thăm nhà anh họ... đều được ghi lại.

Viết blog để ông bà đỡ nhớ cháu
Với những người ở xa Việt Nam, blog là nơi để giao lưu, chia sẻ với bạn bè, người thân trong nước. Đặc biệt với những người mẹ mê con, đó còn là nơi để cập nhật tình hình về em bé cho những người ở nhà nắm được thông tin. Blog Linh Phạm là một ví dụ. Vợ chồng chị và con gái đang sống ở Hàn Quốc. Tuy không thể dành nhiều thời gian cho blog nhưng những entry của chị luôn giúp ông bà nội ngoại và người thân ở Hà Nội hình dung rõ nhất cuộc sống của gia đình nhỏ ở xứ người, nhất là sự lớn lên của con gái Linh Chi.

"Tạm biệt chiếc áo lông to xù, đôi ủng lệt bệt, và cả đóng mũ khăn quấn kín mít của mùa đông... Mùa hè đến rồi, giờ Linh Chi có thể diện váy ngắn tung tăng đến trường. Con gái mỗi ngày một lớn". Chỉ vài lời thế thôi, kèm theo những bức ảnh con gái đeo balô hớn hở đến lớp, là đủ để các thành viên trong đại gia đình vẫn cảm thấy như ở bên nhau.

Cũng kể lại chuyện về con gái ở nước ngoài, các bài viết trong blog Hà không chỉ được gia đình nội ngoại đợi chờ mà còn hấp dẫn cả những độc giả không quen biết bởi những nét mới lạ trong cuộc sống ở Đức. Từ sự ngỡ ngàng với những tiện nghi và sự chăm sóc khi sinh con ở bệnh viện, đến chuyện thót tim vì lỡ đi tàu trốn vé khi phải đi mua đồ ăn cho con... đều đầy kịch tính vì được kể bởi một người mới ở Việt Nam sang, chưa quen với cách sống ở "Tây".

Và đây là chuyện con gái chị được khám sức khỏe khi mới sinh: "Hà Vi được 3 ngày tuổi, sáng sớm y tá đã thông báo 8h30 mang con đến kiểm tra lần nữa. Con gái được trao cho bác sĩ và ngay lập tức họ lột con ra để cân (cân ở đây cứ phải lột truồng, bắt nhịn đói, và cũng phải đi vệ sinh xong đã). Sau đó, ông ta kiểm tra phản xạ, sống lưng, cẳng chân cẳng tay... bằng cách lật lên lật xuống, cho nằm úp nằm ngửa. Trông bác sĩ khám con giống như người ta làm xiếc, chỉ thiếu nước để con lên ngón tay trỏ mà quay quay nữa thôi...".

"Đọc blog của con dâu, tôi như thấy vợ chồng nó và cháu nội vẫn ở bên cạnh" - Bà Hoa (59 tuổi, Thanh Xuân, Hà Nội), có con trai sống ở Nga, nói. Người phụ nữ này vốn không biết gì về Internet, gần đây mới học cách dùng mạng chỉ để vào blog nàng dâu cập nhật thông tin về con cháu. Hễ có ai đến chơi, bà lại mở máy tính ra để khoe cháu nội.

Cũng chính vì có những độc giả nhiệt tình như bà Hoa mà số bà mẹ lập blog để viết, để khoe con ngày một nhiều thêm.

Theo VnExpress