Đây không biết là lần thứ bao nhiên mẹ cảm thấy buồn về chuyện này. Cũng không biết đã bao nhiêu lần mẹ tự nói với lòng mình: Không buồn về chuyện "vớ vẩn" đó nữa. Không biết có bao nhiêu dòng suy nghĩ về chuyện này đã "viết" ra trong đầu mẹ. Và dù cho có thế nào đi chăng nữa mẹ cũng không thể tự dối lòng mình: Mẹ rất buồn về cân nặng của hai chị em các con. Người ta có câu "gái có công, chồng chẳng phụ", chả hiểu có câu nào đại loại mẹ có công các con không phụ không nhỉ (mẹ Dưa là thế đấy, cứ thích dùng ca dao tục ngữ nhưng lại không nắm rõ, chả khác nào Tiểu Yến Tử). Điều làm mẹ buồn nhất: Mẹ là người như thế nào? Mẹ yêu trẻ nhỏ, mẹ rất có cảm hứng với trẻ con. Mẹ là người tâm huyết với công cuộc nuôi dạy con lắm, chịu khó thu thập kiến thức... và thực sự đối với việc ăn uống của Dưa thì mẹ không ngừng sáng tạo. Về lĩnh vực trẻ em mẹ còn thấy tự hào về bản thân mình. Mẹ rất tự tin. Mẹ luôn cho rằng: Chăm con mập là chuyện không quá khó. Thức ăn chất lượng ra sao, liều lượng thế nào, món chính, món phụ... cứ cung cấp đầy đủ calo, khoa học là các con sẽ ổn. Chuyện dạy con sao cho thông minh, hiểu biết mới là cái khó. Cả dễ cả khó mẹ đều tận tâm, vậy mà sao chuyện cân nặng của Dưa thì hoàn toàn thất bại. Để Dưa ăn mẹ không từ một thủ đoạn nào. Gửi con cho người ta nhưng nhất quyết là "cháo mẹ cháu tự nấu và mang xuống". Sáng dậy sớm kỳ cạch băm băm nấu nấu ngày hai bữa cháo với thức ăn và rau hoàn toàn khác nhau. Cả tuần không lặp lại món. Dinh dưỡng đảm bảo. Rồi mua sắm đồ dùng xinh xắn, thìa và bát đẹp, khay đựng thức ăn nhiều ngăn, tấm trải bàn ăn hình gấu Pooh mà con thích. Rồi đến nịnh nọt, hát ca, dọa dẫm, thậm chí roi vọt, hết thưởng rồi phạt, rồi lại đến đoạn hứng chí sáng tác bài hát "Nhai nhai nhai" mà đến giờ Dưa vẫn nhắc... Bánh trái cũng phải đi lựa những thứ bắt mắt, ngộ nghĩnh mà trẻ em nhìn sẽ thích... Nhiều nhiều lắm, nhưng rồi kết quả vẫn dậm chân tại chỗ. Dưa thì lúc nào cũng như que củi khô. Quần áo chả thấy chật, chỉ thấy bị ngắn cũn cỡn thôi. Đi mua quần, cái vừa ngang lại ngắn, cái không ngắn thì bụng lại thùng thình so với con. Cứ mỗi đợt lên gân lên cốt tẩm bổ con gái rồi lại thôi, rồi lại lên kế hoạch. Nhiều lúc tưởng thôi không bao giờ thèm cố gắng nữa, nhưng rồi lại tiếp tục. Cứ thế và cứ thế. Tuy nhiên mẹ cũng không đến nỗi cực đoan là nhồi nhiều chất đạm cho con quá, hay cứ thấy người ta nói có cái này cái kia bổ dưỡng lợi tiêu hóa là tìm mua về cho con ăn. Mẹ cũng không lạm dụng mấy loại thuốc bổ tổng hợp. Nhưng mẹ sợ nhất là nhiều lúc cảm thấy xót ruột khi nhìn thấy con gầy gò, nhất là khi tắm cho Dưa, Dưa đưa tay ra sau, cả cái xương bả vai nhô cao lên. Ôi..., thương Dưa biết bao nhiêu và mẹ lại suy nghĩ kế hoạch chăm con. Còn Dưa thì cái gì cũng chê, chả chịu hợp tác. Cứ đến giờ ăn cơm là "chán chết đi được", "không bao giờ ăn", "con không muốn ăn". Hồi bé tý con đã biết đòi thứ mà nhà không có. Ở trường, cô giáo cũng bảo con thờ ơ với việc ăn uống lắm, ăn không tập trung. Mẹ mong ước có một đứa trẻ bụ bẫm và thực sự ngại phải đối mặt với những cơn "xót ruột". Nên đến khi mang thai em Bông, mẹ đã cố gắng để ăn uống, sao cho mẹ đừng quá béo còn con thì tăng cân. Đến khi em ra đời, mẹ phấn khởi lắm. Nhưng rồi niềm phấn khởi cũng chẳng được bao lâu. Bông tồ ăn cứ tý một, tăng cân chậm không thể diễn tả nổi. Mẹ rơi vào những cơn stress cao độ. Có điều mỗi lần stress mẹ cố kiềm chế mình. Mẹ không nổi loạn mà thấy buồn lắm. Buồn vô hạn. Đã có lần mẹ bỏ ra khỏi nhà, lang thang suy nghĩ, nghe chừng muốn... trốn chạy. Nhưng rồi mẹ lại nhanh chóng quay về nhà. Mẹ suy nghĩ nhiều và chưa biết mình đã và đang làm sai ở đâu chăng? Ngày xưa là Dưa, bây giờ là Bông, có lẽ là do mẹ rồi. Vì thế nhất định mẹ chỉ sinh hai chị em con thôi, hic hic... Mẹ thật là kém, không làm được cái điều mà rất nhiều người làm được. Ở nhà mình người muốn gầy lại không gầy, người cần béo lại chẳng có da có thịt. Cũng may là Dưa hồi bé không hay ốm vặt, giờ lớn rồi như que củi nhưng khỏe mạnh, hiếu động, nhanh nhẹn và nhất là thông minh, ham hiểu biết. Còn em Bông thì không hiểu mai sau sẽ như thế nào đây. Chiều muộn hôm nay Dưa ăn gà KFC rất ngon lành (trước đây hồi bé hơn thì đến KFC chỉ để chơi cầu tụt) và trong đầu mẹ lại bắt đầu tính toán một kế hoạch mới. Có lẽ thử chuyển bữa ăn tối của Dưa lên sớm hơn, ngay sau khi đi học về vì có vẻ giờ đó đang đói. Và rồi gà rán, xúc xích nướng, trứng rán, thịt băm, sữa chua, xoài... lại bắt đầu nhảy múa trong đầu mẹ. Hai nhóc ơi, "mẹ có công các con không phụ" chứ?! Maruko's blog Theo VnExpress |