Tôi bị sốt đành phải nằm nhà. Cậu con trai 5 tuổi Brenton tỏ thái độ chăm sóc mẹ rất nhiệt tình. Sau bữa ăn tôi dặn Brenton:
- Con cứ bỏ chén đĩa ở đó, khi nào đỡ mệt mẹ sẽ rửa. Con trai tôi phản đối: - Không, con sẽ tự làm. Con là đàn ông, con phải giúp mẹ chứ. - Nhưng con đâu với tới bồn rửa chén - tôi lắc đầu. - Con sẽ bắc ghế đứng lên - Brenton đáp. - Nhỡ con trượt chân sẽ té đó - tôi xua tay. - Mẹ đừng sợ. Con sẽ không khóc nhè đâu - Con trai tôi nhăn mặt đáp. - Không được là, không được. Mẹ nói con không nghe sao? - tôi cương quyết. - Vậy con mang chén vào bồn tắm để rửa nhé - con trai tôi bậm môi nghĩ một thoáng rồi đề nghị. - Mẹ đã nói rồi, con cứ bỏ đó. Con chỉ tổ bôi bẩn nhà thôi - tôi hơi sẵng giọng. Tôi nằm quay mặt vào tường và thiếp đi trong giấc ngủ mệt nhọc. Tuy vậy, chỉ được một lúc tôi bỗng thấy nóng ruột. Linh tính mách bảo có chuyện gì đó bất thường vì tôi không còn nghe tiếng ồn ào thường thấy mỗi khi Brenton có nhà. Tôi gượng đứng dậy và lần xuống bếp. Khi ngang qua tủ lạnh, bỗng tôi trượt chân, may mà tôi kịp bám vào cửa tủ lạnh. Tôi nhìn xuống, một vệt nước chạy từ tủ lạnh xuống nhà tắm. Lê chân đặt trên chiếc khăn lau khô, tôi đến trước cửa nhà tắm nhìn vào. Trên sàn, Brenton đang ngồi xổm rửa chén đĩa và ly của nó vừa dùng trong bữa trưa. Nó rón rén như một tên trộm, sợ phát ra tiếng động. Ra thế. Thủ phạm đây rồi. Máu nóng bừng lên mặt. Tôi đã toan cho cu cậu một trận, nhưng nhìn đứa con trai lóng ngóng cọ từng chút một trên chiếc đĩa, thấy cái cách nó cẩn thận rót từng chút nước từ trong chai - vì sợ tốn nước - tôi bỗng thấy tội nghiệp. Tại sao chúng ta, những người làm cha làm mẹ lại hay cầu toàn? Chúng ta luôn lo sợ con cái không hoàn thành mỹ mãn công việc, sợ tai nạn, sợ phải sửa chữa lại những đổ vỡ con trẻ có thể gây ra, và thế là cha mẹ giành làm. Sự cầu toàn đó chỉ làm nhụt chí con cái. Nếu con trai tôi muốn làm một người đàn ông chân chính theo cách nó nghĩ - giúp mẹ rửa chén - tại sao tôi lại không để nó học làm những công việc nhỏ nhặt nhất? Tại sao tôi cứ phải gạt bỏ quyết tâm của nó? Nói cho cùng, nếu khi lớn lên, con trai tôi lúc nào cũng sợ thất bại - như tôi đang lo lắng cho nó - thì nó sẽ hết dám làm gì trong đời này. Lúc đó, tôi sẽ trách ai, con tôi sẽ trách ai? Khi tin vào chính mình, chúng ta có thể làm được mọi việc. Sưu tầm |