Chia tay với các bé lớp lá hôm cuối tuần. Thế là không còn có dịp cô trò quấn quýt suốt từ sáng đến chiều nữa. Đa số các bé tôi chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại. Ôm từng bé trong vòng tay, tôi nhắn nhủ vỗ về, lòng rưng rưng mà cố gắng cười nói. Các bé thì bé quá, chẳng hiểu nổi chia tay là như thế nào. Cô phát quà cho thì "con xin cô" rồi háo hức nhận, cha mẹ đón vẫn "con chào cô" vô tư.
Bỗng nhiên tôi thấy quên đi những nhọc nhằn vất vả của nghề giáo viên mầm non. Những cái nắm tay chân tình của phụ huynh học sinh, lời cảm ơn và cả những giọt nước mắt của gia đình bé là nguồn động viên an ủi vô cùng quý giá. Lế tổng kết, nghe chị hiểu trưởng đọc báo cáo với bao nhiêu thành tích mà trong lòng mơ màng nhớ về lũ học trò vừa ra trường. Xa cô rồi, các con nghĩ về cô, về lớp như thế nào, nếu là những ấn tượng tốt đẹp thì đấy chính là báo cáo thành tích không viết lên lời của mỗi cô giáo mầm non như tôi. Hoàng Vi. Mamnon.com |