Chiều qua, trên đường về nhà mẹ nói: "Để mẹ chở con đi mua quà tặng cô Ngọc cô Quý nhe". "Sao mẹ tặng quà cho cô vậy?". "À, để mẹ cám ơn cô đã dạy con, mai mốt con chia tay cô rồi". "Sao cô lại muốn chia tay con vậy?". "Cô đâu có muốn chia tay con đâu, tại vì con lớn lên thì phải lên lớp chứ, mà con lên lớp chồi thì cô Ngọc cô Quý đâu có dạy con nữa"... Tí im lặng rất lâu, cho đến lúc vào cửa hàng mua đồ, Tí ôm mẹ mắt đỏ hoe, ngân ngấn. Mẹ giật mình: "Sao vậy con?". Cô bán hàng thấy vậy cũng hỏi: "Sao khóc vậy con?". Mẹ nói nhỏ cho cô ấy nghe là Tí đang buồn vì sắp chia tay cô giáo, nghe vậy cô ấy an ủi Tí vài câu, thế là Tí òa khóc nức nở. Tối ba về, mẹ kể lại cho ba nghe, Tí lại khóc làm ba dỗ mãi mới nguôi ngoai. Sáng nay, mẹ tưởng Tí đã quên chuyện này rồi nên kể cho cô Ngọc nghe, nào ngờ Tí nghe thấy và một lần nữa Tí lại khóc làm cô cuống quít dỗ dành và mắt cô cũng đỏ hoe. Cô nói với mẹ: "Tính nó tình cảm lắm, tại vì nó mến cô!". Mẹ biết, trẻ con mà, làm thân thì rất dễ nhưng chia xa thì không dễ như vậy! Mẹ chợt nhận ra, có thể Tí cảm nhận được hai từ chia tay nên mới có phản ứng như vậy, chứ chuyện nghỉ hè, lên lớp hay không còn học cô Ngọc cô Quý nữa mẹ đã nói nhiều rồi mà Tí đâu có thái độ gì đâu. Nhớ lại những lần ông bà nội hay em Lâm đến chơi, lần nào từ giã Tí cũng rất buồn và không muốn nói lời chào tạm biệt. Có lẽ Tí đã cảm nhận được sự xa cách từ những lần như vậy (không biết mẹ có áp đặt suy nghĩ của mẹ cho con không?). Tí còn bé nhưng cảm xúc lúc nào cũng mãnh liệt. Khi vui thì rất là vui; có khi lại rất giận dữ, bướng bỉnh; nhưng cũng có lúc suy tư rồi buồn tủi như người lớn. Mẹ không biết như vậy liệu có tốt cho con không mặc dù mẹ được biết rằng trẻ con cũng cần có nhiều cung bậc tình cảm để nuôi dưỡng tâm hồn. Mẹ chỉ muốn Tí của mẹ được vô tư, vui khỏe. Lo nghĩ làm gì cho sớm hả con? PHẠM THỊ THANH HUYỀN - Theo Tuổi Trẻ |