Người phụ nữ ngồi xuống băng ghế cạnh sân chơi dành cho trẻ em trong công viên. Người phụ nữ bắt chuyện với người đàn ông đang ngắm nhìn lũ trẻ chơi đùa: “Con trai tôi ở đằng kia” và đưa tay chỉ về phía cậu bé mặc áo len đỏ dài tay đang chơi ván trượt.
“Trông cậu bé hay đấy” - người đàn ông khẽ đáp - “Cô bé mặc đầm trắng đang đạp xe là con tôi”. Ông liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi cất tiếng gọi con: “Khi đi con nói gì nào, con gái?”. Cô bé nài nỉ: “Cho con chơi năm phút nữa thôi, nha bố?”. Con bé tiếp tục nhấn bàn đạp với vẻ hào hứng vô cùng sau cái gật đầu của bố. Nhiều phút trôi qua, ông bố đứng dậy gọi con lần nữa: “Bây giờ đi được chưa nào?”. Con bé lại xin thêm: “Chỉ năm phút nữa mà, bố?”. Ông bố mỉm cười thay cho lời đồng ý. “Anh quả là ông bố nhẫn nại” - người phụ nữ tỏ vẻ thán phục. Người đàn ông chỉ khẽ cười, cất giọng nhẹ tênh: “Năm ngoái, anh trai của con bé đã chết vì tai nạn giao thông khi nó cũng đang đạp xe như thế này. Trước đây, tôi chưa từng dành nhiều thời gian chơi đùa với con. Bây giờ tôi muốn làm bất cứ điều gì để có được hơn năm phút cho con thì đã muộn. Tôi nguyện không phạm sai lầm nữa...”. Ông ngừng lại một chút rồi tiếp: “Con bé chỉ nghĩ nó có thêm năm phút nữa để đạp xe, nhưng tôi thì có được thêm thời gian ngắm con chơi đùa!”. Trong cuộc sống có rất nhiều điều quan trọng, cần nghĩ xem hiện tại điều gì là ưu tiên nhất? Đừng chần chờ, hãy dành thời gian, năm phút hay hơn thế nữa, cho những người bạn yêu quý trong cuộc đời này, bạn nhé! Minh Hợp (Theo Internet) Theo NLĐ |