Thuở bé, tôi rất thích chơi với quyển nhật ký đầu đời của mình. Tôi thường rúc người vào lòng mẹ trong lúc bà cẩn thận giở từng trang cho tôi xem rồi đọc thật to tên tôi, tên bố, mẹ, ông, bà... trong sự vui thú của tôi.
Mẹ đọc cả ngày, giờ tôi chào đời và cho tôi xem một ít tóc của tôi hồi bé được mẹ giữ trong phong bì. Tôi yêu thích quyển sách này vì nó ngắn ngủn, chỉ vẻn vẹn ba trang ảnh mà toàn là ảnh tôi thôi! Giờ tôi đã làm mẹ. Tôi cũng tạo một quyển nhật ký đầu đời cho con gái mình, tôi lại nhớ về quyển nhật ký ngày nào. Tận lúc này, khi nhìn kỹ lại tôi mới nhận thấy vẻ mệt mỏi của mẹ trong bức ảnh mẹ đang tắm cho tôi. Ngắm kỹ hơn nữa, hậu cảnh là căn bếp bừa bộn y như nhà bếp của tôi lúc này vậy, trong khi tôi – trong ảnh - vẫn cười hồn nhiên. Gương mặt này làm sao biết tới sự vất vả và mỏi mệt của mẹ – chẳng khác gì con bé nhà tôi bây giờ! Điều đặc biệt trong quyển nhật ký là giữa trang giấy luôn có một khoảng trống dành để viết nhưng không có chữ nào cả. Mẹ kể, những người bạn của mẹ không thích mẹ để trống như thế. Họ nói rằng cảm thấy áy náy nếu họ không dành thời gian ghi lại những khoảnh khắc của con và những đứa con cũng sẽ không vui khi nhìn lại những khoảng trống như thế. Với tôi, khoảng trống này, giờ đây biến mất. Thay vào đó là dáng mẹ đang chăm chút những bữa ăn bổ dưỡng cho tôi, đang phả dòng nước ấm áp lên cơ thể tôi và xoa nhè nhẹ; trang kia là hình ảnh hai mẹ con đang vui đùa cùng nhau trước sân nhà và cả vẻ mặt âu lo của mẹ khi băng bó vết thương cho tôi... Những trang nhật ký đầu đời – một trời yêu thương của tôi ngày nào! ( Theo NLĐO ) |