Đối phó với tính vòi vĩnh của bé "Con không về đâu, phải mua cho con bộ rô bốt cơ...". Trước cửa hàng đồ chơi, bé Tú hét to, chân dậm dậm và không chịu đi khi mẹ kéo tay. Bố nghiêm mặt từ chối, cậu bé càng nức nở.
Bố Tú bảo con: "Đi về, ở nhà có rô bốt rồi, đòi gì lắm thế". Cậu bé giãy nảy: "Con ở nhà bé lắm, còn gãy chân nữa. Con thích con to này cơ". Bất luận bố mẹ dỗ thế nào, cậu bé cũng không chịu đi, kiên quyết đòi bằng được. Cuối cùng, bà mẹ đành phải mua rô bốt cho con. Trên đường về nhà, vẻ mặt của cậu bé lộ vẻ hân hoan vui sướng, nhưng bố mẹ thì rõ ràng không vui. Ai làm cha làm mẹ hẳn đều đã gặp những trường hợp con vòi vĩnh. Trong quá trình phát triển, trẻ luôn có nhu cầu đòi hỏi. Tuổi bé thì đòi hỏi đồ chơi, lớn hơn thì nhiều thứ khác. Trước những tình huống trên, nhiều bậc cha mẹ đã thực sự lúng túng, không biết nên đáp ứng nhu cầu của trẻ ngay hay lần nữa, hẹn dịp khác... Có người dễ dãi chiều con cho nó khỏi mè nheo điếc tai, có người lại "Kệ cho nó khóc, đòi mãi không được thì khắc nín", hoặc dùng kế hoãn binh: "Lúc nào lĩnh lương mẹ sẽ mua cho con", và đợi trẻ quên. Để giúp các bậc cha mẹ hiểu và ứng phó đúng mực với trẻ trong các tình huống tương tự, các nhà tâm lý đã nêu lên một số "chiêu" cơ bản mà trẻ hay sử dụng khi muốn vòi vĩnh. Trẻ từ 3 đến 8 tuổi đều biết cách sử dụng các "vũ khí" dưới đây: Khóc, gào to: Đa số trẻ đều biết cha mẹ thường sợ "chiêu" này của chúng. Một khi bé gào to, bố mẹ không những đáp ứng nhu cầu vô điều kiện mà còn hơn thế. Năn nỉ, khẩn khoản: Bọn nhóc thường rất đáng yêu. Khi chúng nài nỉ cái gì thì bạn khó có thể cản lại được sức tấn công "dịu dàng" của chúng. "Trường kỳ, nhẫn nại": Lúc này đòi chưa được thì lúc khác bé lại nhắc, chẳng hạn như: "Hôm nọ mẹ bảo tuần sau sẽ mua cho con đĩa siêu nhân. Chốc mẹ cho con đi mua đĩa nhé!". Với phương châm bền bỉ, dai dẳng, tấn công tới cùng của trẻ, một lúc nào đó, bạn sẽ thấy mình không thể hoãn binh được nữa và sẽ đầu hàng vì không thể thất hứa với con được. Tỏ thái độ không hợp tác: Khi đòi hỏi không được đáp ứng, bé tỏ thái độ giận dỗi, bĩu môi, không nói, vứt đồ, bỏ ăn uống. Và thời gian trẻ giận dỗi thường tương đối dài. Vì trẻ đã nắm được bí quyết "chiến tranh" tâm lý này nên nên cha mẹ nào không nhẫn lại chỉ có nước giơ tay đầu hàng. Nên nói không một cách kiên quyết Chuẩn bị tâm lý: Bố mẹ cần có trạng thái tâm lý tốt và kiên định. Không nên nghĩ nếu mình cự tuyệt sẽ gây nên sự tổn thương cho trẻ. Ngược lại, đây là cơ hội để cha mẹ giảng giải, bồi dưỡng cho con sự kiên nhẫn, biết cảm thông với hoàn cảnh của gia đình. Khi đối mặt với những nhu cầu không hợp lý của trẻ, bạn phải nói không một cách kiên quyết và không được mềm lòng. Lùi một bước để tiến ba bước: Ví dụ, khi trẻ muốn một món đồ mà bạn không thể đưa cho nó, người mẹ có thể nói: "Cái này là của mẹ, hiện nay mẹ không dùng, con có thể chơi một lúc nhưng ngày mai phải trả lại mẹ". Sang ngày thứ hai bạn lại phải nhắc bé: "Con ngoan, hãy đem đồ đưa lại mẹ nào, lúc nào con muốn chơi lại nói với mẹ nhé!". Công bố trước: Trẻ thường rất dễ quên những điều chúng đã hứa trước nên nhất định phải đưa chúng vào quy củ. Khi trẻ phá vỡ nguyên tắc, phải có hình thức xử lý nhất định. Chẳng hạn, bạn hẹn với con: "Buổi sáng, bố đi làm, con nhất định phải dậy sớm, ăn sáng đúng giờ thì bố mới kịp đưa đến nhà trẻ, nếu con dậy muộn thì chỉ có cách là bỏ bữa sáng". Nếu bé lười dậy, bạn phải thu lại bữa sáng và nói với bé: "Xin lỗi con yêu, chúng ta đã giao hẹn trước và không thể tuỳ tiện phá bỏ". Luôn thống nhất quan điểm: Không nên lúc này thì ngăn cấm, sau lại chấp thuận. Nếu làm vậy, trẻ sẽ cho rằng, bố mẹ thật dễ thay đổi và chúng ngày càng đòi hỏi vô lý. Sự vòi vĩnh sẽ theo cấp bậc ngày càng cao và khi bố mẹ không thể thoả mãn nhu cầu, trẻ sẽ nảy sinh tâm lý quá khích, cực đoan, dẫn đến hậu quá khó lường. Khi sử dụng tất cả những phương pháp trên để nói "không" với con, bạn cũng cần nhẫn nại giải thích lý do với chúng. Từ chối bé mà không nói nguyên nhân sẽ khiến trẻ cảm thấy bị oan ức, thậm chí nảy sinh tâm lý lo lắng, sợ hãi, buồn rầu và tuyệt vọng. ( Theo Lamchame.com ) |