"Cô ơi, cô kể chuyện Bu Bu đón tết đi cô!". "Cô ơi, bạn Thiên Lý bẻ cây kìa"... Cô Trần Vy tất bật giữa những tiếng gọi rộn rã của học trò. Đó là một buổi học của lớp Hoàng Anh thuộc Trung tâm Bảo trợ trẻ em tàn tật mồ côi Thị Nghè, TP.HCM.
Dụng cụ học tập của tiết học hôm nay chỉ đơn giản là… một mâm ngũ quả và chậu mai vàng được trang trí bằng thật nhiều phong bao lì xì xanh đỏ. Cô Vy làm người điều khiển cho lớp học. Cô giấu một trái xoài sau lưng và đặt câu hỏi: "Có một trái mà cô Vy rất thích ăn, khi chín có màu vàng và có vị chua chua, ngọt ngọt. Đố các con biết trái gì?". Một vài cánh tay giơ lên, giọng ngọng nghịu: "Cô ơi, trái xoài". Cô Vy nghiêng tai vờ như không nghe thấy. Cả lớp lao nhao: "Trái xoài! Trái xoài!…". Cả lớp cùng vỗ tay khi nhìn thấy trái xoài vàng ươm trên tay cô giáo… Cứ thế, cả cô và trò cùng háo hức chơi trò câu đố với dưa hấu, đu đủ, măng cụt cho đến khi mâm ngũ quả trên bàn đầy những trái. Vui ơi là vui! Nơi gặp gỡ của tình yêu thương Cuối mỗi buổi học về làm quen với vật thể và phân biệt màu sắc bao giờ cũng là phần trò chơi mà các em hào hứng tham gia nhất. Với những học sinh không tự đi được, cô giáo cho em chơi tại chỗ với sự hỗ trợ của các bạn khác. "Gió thổi, lá bay về phía tay trái!", lập tức "lá lớn" đẩy "lá nhỏ” trên chiếc xe lăn chạy ùa về phía cô giáo. Hoàng Phúc, cậu bé 5 tuổi có khuôn mặt tinh anh nhưng đôi chân bị teo nhỏ, vừa bò lại gần các bạn vừa reo vui: "Đội con thắng, con mừng quá, cô ơi cô!...". Những trò chơi như "ai tinh mắt thế", "bé học làm nha sĩ”, "vượt lên chính mình" hay "nặn đất sét" đều là sản phẩm của những buổi họp nhóm giữa các cô chủ nhiệm. Tiêu chí cho chương trình học của lớp chỉ gói gọn trong hai chữ: linh hoạt, bởi rất khó áp dụng một trang giáo án cụ thể cho lớp học của những trẻ thiểu năng. Cô Hồng Vân, một trong ba giáo viên chủ nhiệm lớp Hoàng Anh, tâm sự: "Lớp có 24 học sinh từ 5 - 12 tuổi, mỗi em một hoàn cảnh, bệnh tật và thể trạng khác nhau nên muốn phát triển kỹ năng cho từng em phải tốn rất nhiều thời gian. Sau mỗi giờ học thế này, dạy được cho các em thêm một kỹ năng nhỏ là niềm vui lớn nhất của các cô giáo ở đây". Không có sự kiên nhẫn và không hết lòng yêu thương các em thì không thể gắn bó với những lớp học đặc biệt như Hoàng Anh, Vành Khuyên, Hải Yến, Bồ Câu Trắng… ở Trung tâm Bảo trợ trẻ em tàn tật mồ côi Thị Nghè. Cô Trần Vy đã có sáu năm gắn bó với lớp học cho biết: "Các em rất hồn nhiên. Có khi chỉ là cái nắm tay cũng làm mình ấm lòng. Đó cũng chính là điều giữ chân những giáo viên bộ môn giáo dục đặc biệt ở lại đây bên các em, dù công việc rất vất vả và nhiều khó khăn khi lớp học mà học sinh là trẻ thiểu năng…".
( Theo Tuổi Trẻ ) |