Bên kia sông có rất nhiều quả ngọt nên Sóc muốn chuyển nhà sang đó. Vì đồ dùng nào cũng cần thiết nên Sóc phải mang theo hết.
Thuở đó, Cáo chuyên lái đò sang sông. Vốn là đứa gian tham, Cáo nảy ra ý đồ cướp đọat những đồ dùng của Sóc. Cáo nói:
- Anh Sóc ơi! Đò của tôi không chở nặng được đâu! Anh thấy đó, đò của tôi bé quá! Chở nặng sẽ bị chìm. Như vậy sẽ chở làm hai chuyến. Chỉ mình anh sang sông trước, đồ đạc của anh phải chuyển sang sau.
Sóc đáp:
- Người tôi nhẹ lắm, không làm chìm đò được đâu!
- Thôi được! Tôi sẽ chở cả anh và chỗ đồ đạc này sang sông cùng một chuyến
Cáo chống đò rời bến. Chợt Cáo cuối xuống vờ nhặt cây chèo nhưng nó nhanh tay rút cái nút dưới lòng đò cho nước chảy vào rồi kêu thất thanh:
- Ối ! Chìm đò! Chìm đò! Kìa anh Sóc ơi! Mau lên! Mau lên! Anh mau nhảy lên bờ đi tìm lá để tôi nút chỗ bị hở lại!
Sóc hoảng hốt nhảy phóc lên bờ, chạy tìm lá. Cáo đứng trên đò thấy Sóc đã chạy xa, liền cúi xuống nhét lại cái nút. Nhét xong, Cáo ung dung chống đò rời bến.
Sóc tìm được một mớ lá tươi, chạy lại bến thì thấy con đò chở đồ đạc của Sóc xuôi giữa sông. Sóc đuổi theo trên bờ, vừa chạy vừa hét:
- Kìa! Thằng Cáo! Nhờ bắt lấy nó! Nó cướp hết đồ đạc của tôi rồi!
Mọi người chạy đến...Ai cũng muốn bắt được thằng Cáo xảo quyệt. Nhưng đứng trước con sông rộng và sâu, nước đang chảy xiếc, cả bọn đều thấy bất lực.Chèo Bẻo vừa bay đến. Hiểu được đâu đuôi câu chuyện, Chèo Bẻo liền bay vút lên cao rồi phóng xuống đầu cáo. Chốc chốc, Cáo lại bị Chèo Bẻo vặt một túm lông. Gõ Kiến cũng vừa bay đến. Gõ Kiến thấy Cáo phải lo chống đỡ với Chèo Bẻo liền sà xuống lòng đò, dùng mỏ moi cho kì được cái nút. Cái nút dần mở ra, nước lại chảy vào đò...Cáo phải gấp rút chống thuyền vào bờ, trả lại tất cả những đồ đạc cho Sóc và xin thề sẽ bỏ nghề trộm cướp
Võ Quảng - Tuyển tập Võ Quảng, NXB Văn Học, H., 1998