Cá sấu lên bờ
Hạnh Nguyễn
Trong vùng đầm lầy miền nhiệt đới, mọi thứ xung quanh khu đầm lầy đều ẩm thấp và gợi ra nhiều cảnh tượng kì quái lẫn kinh dị. Một vùng đầm lầy vơí những con cá sấu nằm chi chít, rải rác hay đang ngụp lặn đâu đó trong đầm. Mà hễ chúng ngoi đầu lên càng làm người quan sát chúng khiếp sợ, ôi trời ơi, ở đây toàn là cá sấu thôi!
Trong cư dân cá sấu ấy có một cô nàng cá sấu, cô ấy chưa có đi xa vùng đầm lầy này là mấy, chỉ bơi tới bơi lui từ đầu nguồn đến cuối nguồn. Có khi bơi theo chiều nguợc lại, tức là bơi từ cuối nguồn lên đầu nguồn, bơi qua bơi lại đụng vào mấy đứa bạn của mình, đụng vào người lạ lẫn người quen, cô cá sấu thấy cái đầm này ngày càng chật chội, ngày càng đáng chán và tẻ nhạt làm sao. Ngày nào cũng gặp cá sấu, sấu sấu sấu và sấu thôi, chẳng có gì đẹp hết trơn! Cô thấy chẳng ai hợp với mình, chẳng ai lãng mạn cả, chỉ là một lũ gồ ghề đáng chán mà thôi.
Vì thế cô lấy làm buồn lòng quá đi, mỗi buổi chiều khi bạn bè và mọi người lẩn quẩn tìm chổ ngủ cô lại thả mình trôi vô định theo làn nước, nhìn ngắm mặt trời đang từ từ lặn xuống mà lòng cô buồn quá đỗi. Ở mãi một chổ thế này chắc là cô chết mất, cô không muốn mình cứ sinh ra va lớn lên rồi chết đi mà chỉ biết có bao nhiêu thôi, chỉ nhìn mặt trời hằng ngày lặn ngụp qua vùng đầm lầy ẩm ướt này. Cô muốn đi xa hơn, xa nữa, xa khỏi vùng đầm lấy này đến những vùng đất khác, mới mẻ hơn, lạ hơn, gặp gỡ nhiều người khác chứ không phải gặp những anh sấu ở đây. Cô luôn nhen nhúm ý nghĩ ấy hằng ngày và cũng thấy tuyệt vọng trong cái ý nghĩ ấy, vì cô chẳng biết mình phải làm cách nào mới đến được những nơi xa, không biết đi ra sao và không biết bắt đầu đi từ ngã nào mới đúng. Vùng đầm lấy này đối với cô, cô chưa tìm thấy ngã ra nào cho mình hết, hình như không có ngã ra lẫn ngã vào. Cô kết luận đầm lầy là một nơi không lối thoát!
Nhưng cô muốn mình thoát đi, cả một cộng đồng chẳng ai muốn xa đầm lầy, chỉ có cô trái tính trái nết là muốn ra đi. Muốn thử một lần làm kẻ "đào tẩu", nhưng hình như cô chưa tìm được đường ra cho mình. Hằng ngày, cô bơi quanh đầm lầy thăm dò, nhưng hoàn toàn mù tịt phương hướng để có thể ra đi khỏi nơi này. Hổng biết làm sao hơn, thế là hằng ngày cô… cầu nguyện ông trời.
Coi vậy mà ông trời thương cô, ông đáp ứng lời nguyện cầu của cô liền. Ông cho một đoàn du khảo đến với đầm lầy, họ đi quan sát, chụp hình cá sấu, nghiên cứu nữa. Cô theo sát bọn họ cho bằng được, trong mỗi tấm hình của bọn họ chụp, tấm nào cũng có cái mặt của cô ló vào, như cố ý ngấm ngầm nhắn gửi rằng tôi khác với bọn sấu trong đầm này lắm, các ông phải giúp tôi đi khỏi đây, đi vòng quanh thế giới cho biết. Nhưng mà, tội nghiệp cô, người ta nhìn sao thì cũng chỉ thấy cá sấu có mỗi một bộ mặt thôi, nên trong cả xấp hình họ chụp, họ toàn thấy cá sấu chứ có biết con nào là cô đâu. Mà hình như họ cũng chẳng biết cô mang trong mình nguyện vọng to lớn đến mức nào.
Ngày họ rời đầm lầy, cô cá sấu len lén bơi theo đằng sau họ, cố để họ hổng phát hiện ra cô. Cô bơi mải miết, đến điểm dừng cô thấy họ lên bờ, cô dưới nước nhìn ngắm những ánh đèn leo lét phía trên. Ôi chao, đây là vùng đất mới ư? Nó sáng quá, có mấy ngôi sao nữa kìa, ngôi sao đủ màu hết mà rất gần nữa. Đúng là đi xa mới thấy hết cái hay, ngôi sao ở đầm lầy xa tít tắp, ngôi sao ở đây gần xịt hà, ngó lên là thấy chứ hông chong chóng mỏi cổ nữa. Cô vui trong lòng lắm, nhưng sao cô thấy đói, ừ thì bơi theo họ cả ngày có ăn được gì đâu. Cô bơi vòng quanh và tìm thức ăn, cô nhìn thấy bầy vịt. Thế thì có món ăn, cô liền bơi âm thầm tiến đến con mồi, có gì đó hồi hộp lắm. Cô thấy gã chăn vịt nữa, cô đến gần gã định hỏi xin mấy con vịt cho nó lịch sự. Cô trồi lên trước mắt gã chăn vịt, tự dưng cái… gã chạy trối chết, cô thấy lạ quá, cha nội gì mà kì, thấy con gái mà chạy à! Nhát thế! Mặc gã, chắc gã mắc cỡ, mình ăn vài con vịt trước đã. Lần đầu tiên đi xa, lạ nước lạ cái nên nhìn cái gì cô cũng thấy mới mẻ, cũng tò mò, tò mò vì con người, vì mọi thứ khác nữa. Không sao, học hỏi cái mới là điều hay mà. Vài ngày sau, cô thấy mình ăn muốn hết vịt của gã kia mà chẳng thấy gã quẹo lại, hôm tối hôm kia gã có đứng núp mà nhìn cô, làm cô ngại ngùng nên ngoặm một lúc mấy con vịt mà muốn mắc nghẹn. Bây giờ cô muốn lên bờ xem sao, cô tiến vào bờ từ từ và leo lên một cách chậm chạp, an vị trên bờ rồi cô thấy thân hình cô không thoải mái chút nào. Lạ thiệt!
Tội nghiệp cô quá! Bây giờ người ta đang bàn nhau "xử lý" cô mà cô nào có hay, cô đang định bò dần về phía thành phố! Mọi người nhìn cô hoảng sợ, chạy loạn xạ. Một tiếng gì đó như tiếng sấm chớp, rồi cô chẳng biết gì hết! Tỉnh dậy cô thấy mình mảy đau nhức ghê gớm, và cô thì nằm trong một cái vòng tròn và không biết đây là cái gì, hỏi bác sấu già bên cạnh bác nói đây là Sở Thú Thành Phố và từ hôm nay cô sẽ trở thành một thành viên nơi này. Đêm ấy, bác nói với cô rằng từ hôm nay cô sẽ vĩnh viễn ở mãi trong này, vùng đầm lầy sẽ chẳng còn cơ hội cho cô trở về. Cô sẽ sống tù túng như thế này mãi mãi, bác nói cô sai lầm rồi khi đi xa vùng đầm lầy để lên bờ.
o O o
Ngày Chủ Nhật đẹp trời, một nhóm bạn trẻ đứng xa xa nơi thảm cỏ hò hét, đuà giỡn: "Cá sấu cá sấu lên bờ, người ta người ta xuống nước!". Câu nói ấy như chạm vào trái tim cô, đang cố ăn miếng thịt cho đỡ đói mà nước mắt cứ chảy… Đáng đời cho cá sấu lên bờ! Ôi, cá sấu lên bờ!
Theo xitrum
|