Chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11: Mẹ Do Nhiều thế hệ học trò Trường mầm non 7A, Q.Bình Thạnh, TP.HCM xem cô như người mẹ thứ hai.
Từ chuyện đi học không khóc
Trước khi nhận HS, cô trao đổi rất kỹ với phụ huynh, từ việc ở nhà bé thích ăn món gì đến việc đi ngủ ra sao, các thói quen thường ngày như thế nào... Thời gian đầu cô cố gắng chiều bé để mọi sinh hoạt ở lớp gần giống ở nhà. Ngay cả những vật dụng thân thương của bé như cái gối, cái mền cô cũng đề nghị phụ huynh mang vào lớp cho bé dùng. Đầu năm học, tất cả HS trong lớp đều được đến làm quen với trường, cô Do coi trong số đó bé nào dễ thích nghi sẽ được nhận vào trước. Những bé còn lại sẽ được phụ huynh đưa vào lớp chơi 1-2 giờ/ngày rồi lại về. "Trẻ nhỏ có đặc điểm dây chuyền: thấy bạn chơi sẽ vui vẻ chơi theo, thấy bạn khóc cũng khóc theo. Bởi thế mình phải huấn luyện được một nhóm HS đầu tiên thích nghi tốt. Nhóm này sẽ làm nhiệm vụ "nòng cốt" lôi cuốn các bạn khác làm theo". Theo lời cô Do, trước khi nhận cháu chính thức, giáo viên phải làm công tác tư tưởng với phụ huynh. Các ông bố, bà mẹ không nên đem cô giáo ra hù dọa mỗi khi bé biếng ăn hoặc làm sai lời, ví dụ như: "Không ăn ngày mai đem vô bỏ trong trường", "Không chịu ăn ngày mai méc cô giáo cho cô phạt"... Vì như vậy bé sẽ ác cảm với cô giáo và rất sợ đi học. Đến chuyện những đứa con Những công việc cứ nối tiếp nhau: bê thức ăn từ dưới bếp lên lớp, chia phần và đút cho từng bé ăn sáng, dọn dẹp bàn ăn, lên tiết dạy, lau mặt, rửa tay, thay quần áo và giúp các bé đi vệ sinh, tổ chức hoạt động ngoài trời, cho trẻ ăn trưa, dọn dẹp bàn ghế, lau phòng, kê giường, giăng mùng cho bé ngủ trưa, chà phòng vệ sinh... Không những thế cô Do còn theo dõi rất sát từng bé, hôm nay bé ăn có hết suất không, ngủ có ngon không... "Ngay cả chất thải của cháu lúc đi vệ sinh mình cũng phải để ý để báo cho phụ huynh biết ngay nếu thấy bất thường. Có cháu đi tiểu ra mủ, có cháu đi tiêu ra máu... Biết bệnh sớm chữa trị sẽ dễ dàng hơn". Ai cũng biết giáo viên lớp cơm nát (18-24 tháng tuổi) rất cực: phải phục vụ mọi hoạt động của bé; bé đi tiêu tiểu liên tục, ói mửa thường xuyên. Với cô Do: "Mình làm riết rồi thấy cũng bình thường, không thấy vất vả. Phải coi học trò như những đứa con của mình thì mới không gớm khi rửa ráy cho các cháu, không khó chịu khi các cháu nhõng nhẽo". Cô cười rất tươi: "Đừng tưởng trẻ nhỏ không biết gì. Bé nhìn vào mắt cô giáo sẽ biết ngay cô nào thương, cô nào không thương. Nếu được cô yêu thương, các bé sẽ nghe lời cô răm rắp. Hồi mới vào nghề mình nói gì bé cũng ngơ ngác, không hiểu. Sau này mới nhận ra khi nói cô phải nhìn vào mắt bé, vừa nói vừa làm, lần sau bé sẽ ngoan". Khi bài báo này lên khuôn, chúng tôi nhận được tin vui: cô Do vừa được bình chọn giải thưởng Võ Trường Toản - một giải thưởng cao quý dành cho các nhà giáo giỏi tay nghề, có nhiều đóng góp tích cực cho sự nghiệp trồng người. Theo Tuổi Trẻ |