Bài 4 : Cần sự hỗ trợ từ các bậc cha mẹ khác để vượt qua (Ann) Một trong những việc đầu tiên tôi đã làm sau khi phát hiện con mình bị bệnh tự kỷ cách đây 17 năm là bắt đầu tham dự một Nhóm Hỗ trợ các Bà mẹ. Thật dễ chịu khi nghe người khác kể về những kinh nghiệm và câu chuyện của họ và tôi đã ngạc nhiên vì hoàn cảnh của họ cũng giống như hoàn cảnh của mình như thế nào. Lần đầu tiên tôi cảm thấy rằng mình không phải làm chuyện này một mình. Thật là nhẹ nhõm để có thể gọi tên những nỗi sợ của mình, để chia sẻ với những người thực sự hiểu biết. Tôi đã gặp một vài bà mẹ có con lớn hơn con trai tôi và điều đó đã mang lại cho tôi hi vọng để được nghe những thành công của họ và để biết rằng nếu họ vượt qua được, thì tôi cũng có thể. Nhóm các bà mẹ tham dự những buổi họp hỗ trợ này, đã có tình cảm gắn bó với nhau và thường xuyên cùng nhau làm những công việc mang tính chất xã hội. Chúng tôi đại diện cho những đứa con bị tự kỷ ở nhiều mức độ khác nhau trong phổ tự kỷ nhưng vẫn cảm thấy gắn bó với nhau lạ thường. Chúng tôi trông cậy vào nhau để có sự hỗ trợ và thông tin mà chúng tôi cần. Tôi cảm thấy điều quan trọng là các gia đình không tự phân chia thành các nhóm hỗ trợ dựa vào mức độ chức năng. TẤT CẢ các bậc cha mẹ của những đứa trẻ được chẩn đoán mắc bệnh tự kỷ, bất kể là với mức độ nào, có thể và phải nên hỗ trợ cho nhau bằng cách lắng nghe, thấu hiểu và chia sẻ những kinh nghiệm. Tôi biết là có sự khác biệt giữa con cái của chúng ta, sự khác biệt trong việc chúng độc lập như thế nào, những khác biệt trong các nhu cầu học tập của chúng, sự khác biệt trong các mục tiêu mà chúng ta đặt cho chúng. Nhưng tôi cũng biết rằng khi tôi ở cùng nhóm các bậc cha mẹ của những đứa con bị tự kỷ đủ loại, tôi có thể cười với họ về những điều ngộ nghĩnh mà đôi khi con cái của chúng tôi làm, tôi có thể khóc với họ khi họ chia sẻ kinh nghiệm hay tình huống thật sự gay go. Tôi không cần phải có kinh nghiệm bản thân để cảm nhận được sự đau khổ của họ nhưng tôi có thể học hỏi từ kinh nghiệm của họ. Một vài lời khuyên tốt nhất về việc hỗ trợ mà tôi đã nhận được trong những năm qua là từ các bậc cha mẹ của những đứa con còn bệnh nặng hơn con trai của tôi, các bậc cha mẹ đã phải hỗ trợ quá nhiều cho con của họ. Chúng ta cần gắn bó như một nhóm chứ không được chia rẽ. Tất cả chúng ta phải là những người ủng hộ cho con mình suốt phần đời còn lại và nếu cùng nhau thực hiện, chúng ta sẽ thành công hơn trong việc đấu tranh vì những thứ mà con cái chúng ta cần.
|