Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Người bạn lớn của con


Có lẽ con là người hạnh phúc nhất cuộc đời này vì ông Trời đã ban tặng cho con một món quà vô cùng quý giá là bố.


Ảnh minh họa. Nguồn: Internet


Mỗi bước đi của con đều thấp thoáng bóng dáng của bố, mỗi thành công hay thất bại con luôn có bố bên cạnh. Con bị ốm, bố là người đưa con đi khám bệnh, mua thuốc cho con uống. Con đi thi đại học, bố một hai nhất quyết đi cùng, dù con đã năn nỉ là bố hãy để con đi một mình cho con tự lập dần. Bố nói: "Đối với bố, con bao giờ cũng còn nhỏ và lúc nào cũng cần sự che chở, bảo bọc". Đôi khi bạn con trêu mày lớn rồi mà đi đâu cũng kè kè bố bên cạnh, nhưng con lại rất vui, rất tự hào vì điều đó.


Lần thất bại đầu tiên trong đời con là lần con rớt đại học; trong khi bạn bè con không đậu trường này cũng đậu trường khác. Con buồn lắm, chẳng thiết ăn uống gì, suốt ngày ngồi trong phòng và khóc. Người đầu tiên an ủi con cũng là bố. Bố nói: "Đời người ai cũng có lúc thất bại nhưng con hãy mạnh mẽ lên, hãy đứng lên từ chính thất bại của mình. Con hãy cố gắng hơn nữa, bố tin con sẽ thực hiện được ước mơ của mình". Sự tin tưởng của bố đã tiếp thêm nghị lực cho con. Con lại tiếp tục vùi đầu vào sách vở ôn luyện chuẩn bị cho kì thi năm sau. Và, đúng như lời bố nói, con đã đậu đại học với số điểm rất cao.


Ngày con nhận được giấy báo trúng tuyển, sau những lời chúc mừng của họ hàng, bạn bè, con chợt thấy bố khóc. Con biết, những giọt nước mắt đó là nước mắt của niềm hạnh phúc, bố vui vì thấy con đã chạm tay vào một phần của mơ ước. Bố ơi, thành quả con có được đó là nhờ công lao to lớn của bố. Nếu như không có bố động viên, khích lệ tinh thần liệu con có được như vậy không?


Con còn nhớ ngày lên tàu vào Nam nhập học, bố tiễn con ra ga: "Cố gắng lên con nhé, từ nay con phải sống cuộc sống tự lập rồi. Con hãy nhớ bố luôn dõi theo những bước chân của con". Lúc đó, con muốn nói cảm ơn bố thật nhiều, cảm ơn vì tất cả những gì bố đã làm cho con nhưng sao cổ họng cứ nghẹn lại không nói thành lời. Có phải những lời yêu thương thì khó nói lắm phải không bố? Bố có trách con không?


Hành trang con mang theo vào đời là những bài học bố dạy về giá trị của cuộc sống. Năm tháng sống xa nhà, lời dạy của bố càng thấm thía hơn. Ngồi trên ghế giảng đường đại học, con nguyện với lòng mình sẽ học tập thật tốt để không phụ lòng mong đợi của bố.


Theo PN