Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Tôi làm con hư?


Khi tôi còn nhỏ, bằng tuổi với con gái hiện giờ, việc sở hữu một con búp bê còn đủ chân tay là điều không tưởng. Thậm chí để có một món đồ chơi không còn lành lặn, nhiều lúc tôi phải giành giật với bạn bè.


Ngày ấy bố mẹ tôi quá nghèo, lo cho con cái đủ ăn đủ mặc là chuyện đã khó nên chẳng còn đủ sức để chiều theo sở thích của từng đứa. Vì thế, một con búp bê có tóc luôn là ước mơ xa vời mà suốt cả thời ấu thơ tôi không bao giờ có được. Tôi luôn nhớ, mỗi lần dắt con cái ra chợ, mẹ đều dặn dò rất kỹ: "Mẹ hết tiền rồi, tụi con đừng đòi mua đồ chơi nha!". Đứa nào cũng gật đầu mau lẹ, vâng dạ rổn rảng, nhưng hễ đi ngang chỗ bán đồ chơi là y như rằng có tiếng van nài, có tiếng thút thít ỉ ôi và có tiếng gằn giọng đầy bực bội của mẹ.

Một tuổi thơ khó khăn và quá nhiều khao khát đã làm tôi quyết tâm, sau này có con sẽ chăm lo cho con thật tốt, không để con thiếu thốn. Vì vậy, ngay từ lúc lọt lòng, con gái của tôi được chăm sóc như một cô công chúa nhỏ, từ chiếc khăn đến lon sữa luôn là những thứ tốt nhất (theo khả năng của tôi). Đồ chơi cũng vậy, tôi không tiếc tiền mua cho con đủ loại theo từng độ tuổi phát triển. Cứ nghe ai nói món đồ chơi nào hay, đọc đâu đó biết đồ chơi giúp phát triển trí óc, kỹ năng, là tôi lại mua về. Chỉ cần nghĩ đến nét mặt của con vui mừng khi đón nhận món đồ chơi từ tay mẹ là tôi lại không kềm lòng được. Tôi "nghiện" mua đồ chơi đến nỗi mẹ tôi phải lên tiếng càu nhàu: "Mua đồ chơi cho con hay cho mẹ vậy? Để dành tiền đó mà mua sữa cho con". Tôi cho rằng mẹ mình đang xót tiền giùm con nên nói thế. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi biết mình nên tự kềm lại ý thích riêng.


Rồi tôi lên kế hoạch chỉ cho con đi nhà sách vào mỗi đầu tháng. Nếu thích hoặc muốn thứ gì, con bé (hay tôi) sẽ phải chờ đến tháng sau mới được mua. Nhưng từ lúc ra quy định đó đến nay đã hơn bốn tháng, chưa lần nào tôi thực hiện được. Vì mỗi lần nghe con gái thỏ thẻ: "Mẹ ơi, hôm nay có cho con đi nhà sách không?", là tôi lại gật đầu ngay lập tức. Mặc dù đã không quên dặn dò: "Hôm nay, chúng mình chỉ đi chơi thôi nha. Con không được vòi vĩnh mua cái này cái nọ nghe chưa!", ấy vậy mà vừa bước chân vào nhà sách là con bé lại nũng nịu: "Mẹ ơi còn tiền không? Mua cho con cái này nha!". Và hai mẹ con về nhà cùng với... đồ chơi mới.


Nhiều lúc tôi cũng muốn tỏ ra cứng rắn nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng khi thấy trong mắt con xuất hiện nỗi thất vọng. Tôi thật sự muốn cho con tất cả những gì nó muốn vì những điều đó thật bé bỏng và đáng yêu. Hiện tại, con gái tôi vẫn chưa đòi hỏi gì quá đáng và tôi vẫn chưa thể tự "cai" việc mua mọi thứ cho con. Liệu với cái đà này, tôi có đang làm hư con mình?


Theo PN