Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Con cần ba mẹ!


Ba mẹ ơi! Con nhớ khi con lên sáu tuổi, con đã phải sống xa ba mẹ và là một đứa trẻ luôn thiếu thốn tình cảm và tình thương của ba mẹ. Ba mẹ ném con vào trường nội trú và chỉ cung cấp đầy đủ vật chất cho con, vậy là đã thể hiện sự quan tâm yêu thương dành cho con rồi. Nhưng điều đó không khiến con cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Con vẫn thấy thiếu thốn, bởi thứ con rất cần, đó là sự gần gũi, quan tâm và thương yêu của ba mẹ.


Con còn nhớ ngày đó, ba ở một nơi, mẹ ở một nơi. Ba mẹ gửi con vào trường nội trú từ lúc con mới lên năm tuổi. Cứ mỗi cuối tuần, thấy các bạn trong trường, bạn nào cũng được ba mẹ đến đón về nhà chơi hai ngày cuối tuần. Còn con thì cứ lầm lũi đi ra đi vô đứng ngóng ở ngoài cửa hướng mắt ra ngoài đường chờ xem ba mẹ có đến thăm và đón con về nhà chơi không? Ba mẹ có biết lúc đó là khoảng thời gian mà con háo hức, hồi hộp, chờ đợi và mong mỏi ba mẹ từng giây từng phút. Nhưng con cứ chờ mãi chờ mãi mà bóng dáng ba mẹ cứ bặt tăm và xa xôi hun hút. Và điều đó khiến con rất buồn. Con tủi thân quay trở vô lớp và nhào vô lòng cô bảo mẫu mà khóc nức nở.


Ngày đó, tuy con chỉ mới sáu tuổi thôi, nhưng dường như trong con lúc bấy giờ đã tích tụ cái bản chất bất cần, chai lì và khô khốc. Con bắt đầu tỏ thái độ bất cần ba mẹ và mọi thứ. Con chai lì với cuộc sống xung quanh con. Ba mẹ ơi, ba mẹ không phải là một đứa con nít sáu tuổi như con, nên ba mẹ không thể nào hiểu được tâm tư, tình cảm và cảm xúc của con.


Mà ngày đó con còn quá nhỏ, nên con không sao hiểu được tại sao gia đình mình mỗi người sống một nơi. Không có không khí gia đình đầm ấm, vẹn toàn và hạnh phúc. Và tại sao tuổi thơ của con lại bị chính ba mẹ đánh cắp và làm trái banh để mỗi khi muốn trả thù nhau, thì ba mẹ lại đem con ra lừa qua đá lại. Hay nói đúng hơn, con là nạn nhân và phải gánh chịu lấy cái hậu quả của lòng ham muốn ích kỷ riêng tư, của cái tôi, của sự mưu mô tính toán, của sự vô tâm và vô trách nhiệm của ba mẹ. Con không thể nào chấp nhận cái sự thật đầy bất hạnh này. Đó là một cực hình kinh khủng, một sự trừng phạt đến tàn nhẫn của ba mẹ dành cho con.


Ảnh minh họa. Nguồn: Internet


Ba mẹ có biết là trong tâm hồn non nớt trong sáng của con đã bị ba mẹ làm tổn thương nặng nề như thế nào không? Tại sao ba mẹ lại đối xử bất công với con như vậy? Con không cần gì hết. Con chỉ cần một gia đình có đầy đủ ba mẹ, một cuộc sống bình yên và một hạnh phúc trọn vẹn. Con cần tình thương yêu và sự quan tâm của ba mẹ. Chứ không phải như bây giờ, con phải sống một cuộc sống tạm bợ và xa gia đình, xa ba mẹ... và xa cả tuổi thơ của con.


Theo PN