Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Khoảng cách


Ngày anh em con còn nhỏ, chẳng đứa nào chịu gần ba chỉ vì ba quá nghiêm khắc, ít khi bày tỏ tình cảm. Mỗi lần ba uống rượu say, gây gổ với mẹ, anh em con sợ hãi.


Chúng con lớn lên đi học xa nhà. Mỗi đầu năm học, mẹ chạy đôn chạy đáo lo bán lúa, vay mượn để các con đủ tiền đóng học phí. Đứa nào cũng nghĩ mẹ chật vật lo cho anh em mình, lớn lên mình sẽ nuôi mẹ, báo đáp công ơn mẹ. Ít đứa nào nghĩ mớ lúa kia cũng có công sức ba làm ra, nợ nần ba đều góp công để trả... Thỉnh thoảng tụi con về nhà thấy ba lại say, thấy vẻ mặt rầu rĩ của mẹ, đứa nào cũng buồn, cũng thương mẹ, giận ba sao gây ra cảnh xào xáo cho tan cửa nát nhà. Mẹ bảo: "Tại nhà mình khó khăn quá, ba buồn nên mới mượn rượu giải sầu. Thật sự ba rất thương tụi con, lo cho tụi con lắm...". Lời giải thích của mẹ cũng chẳng thể kéo các con lại gần ba hơn.


Anh em con có chuyện vui buồn thì rủ rỉ với mẹ, tháng lương đầu tiên cũng mang về cho mẹ. Mỗi lần lễ tết, đứa nào đứa nấy tranh nhau mua quà cho mẹ. Còn ba, tụi con có nghĩ tới nhưng không biết ba cần gì, thích gì nên thôi. Ba cũng không lấy đó làm buồn. Dường như ba đã quen với khoảng cách vô hình giữa mấy cha con...

Con lấy vợ, sinh con. Cuộc sống cơm áo bức bối khiến vợ chồng đôi lúc không tránh khỏi cảnh cơm không lành canh không ngọt. Con buồn, lại tìm bạn bè lai rai xả stress. Đêm về con giật mình tỉnh giấc: Thằng đàn ông sức dài vai rộng, được ăn học như con còn không tránh khỏi cảnh thiếu trước hụt sau, gia đình xào xáo, mượn rượu giải sầu... Đến khi ở vào hoàn cảnh này con mới hiểu được ba, mới biết thương ba.


Con của con nằm bệnh viện, mẹ nó lo túc trực bên cạnh, con hộc tốc lo kiếm tiền đóng viện phí, thuốc thang. Thằng nhỏ mỗi chiều mới thấy ba nó ló mặt vô thăm một lát rồi lại tất bật chạy đi làm thêm, nó níu ba nó lại, dỗi hờn: "Ba bỏ con đi hoài, ba hổng thương con gì hết". Ôm nó vào lòng, mắt con cay cay. Con biết khi con của con lớn lên, nó sẽ giống con ngày xưa, chỉ biết mẹ nó đang cận kề ôm ấp nó trong vòng tay là yêu thương nó nhất. Con sẽ không trách con của con, mà con giận mình chỉ biết thương ba khi đã muộn.


Mỗi lần chúng con tụ họp về nhà, mẹ chạy ào ra sân ôm con, ôm dâu rể, ẵm bồng các cháu. Ba đứng bên thềm nhà mỉm cười lặng lẽ. Con biết ba mừng khi thấy con cháu về thăm, nhưng tính ba vẫn vậy, thương con thương cháu thì để trong lòng. Tối đến, chúng con vây quanh mẹ rôm rả chuyện trò, mấy đứa cháu thì tranh nhau leo vào lòng bà. Ba ngồi một mình ở nhà trên, ngó xuống bếp nhìn cảnh sum vầy của mấy mẹ con, bà cháu...


Bốn giờ sáng đã nghe tiếng ba lục đục ở sau nhà. Sáng ra, nồi cháo gà sôi ùn ục trên bếp. Khi tụi con ra xe, trên xe đứa nào cũng cột sẵn buồng chuối, mấy con gà. Ba lặng lẽ gửi theo những yêu thương cho mấy đứa con...


Mấy năm nay sức khỏe ba yếu nhiều. Mỗi lần tụi con về thăm, ba chẳng còn sức đi chặt chuối, bắt gà. Những dự cảm bất an bỗng nhói buốt trong lòng con. Mẹ bảo: "Tụi con đứa nào cũng e dè, giữ khoảng cách với ba. Ba già rồi, sau này tụi con muốn thân mật với ba cũng không còn cơ hội". Câu trách của mẹ khiến lòng con đau nhói.

Theo afamily