Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Động lực của tôi


Nếu không có người mẹ gần gũi, khéo léo và bao dung trước lỗi lầm của con cái thì có lẽ tôi không thể nào được như bây giờ.


Tôi đã từng là đứa con ngoan, học giỏi mà không cần sự kèm cặp của ba mẹ. Nhưng khi bước vào lớp 10, qua xem "giò cẳng", tôi được một nhóm bạn chơi bời con nhà giàu "kết nạp". Chúng bày tôi đi shopping sắm hàng hiệu, rủ rê tôi trốn học chơi game online... Tôi bị cuốn hút vào mê hồn trận, không còn biết đâu là phải trái, viện đủ lý do để moi tiền mẹ, trang bị cho xứng tầm với bạn bè, xao nhãng học hành... Ba mẹ quá chủ quan, không hề nghi vấn, cứ chu cấp đầy đủ cho tôi. Thế rồi cũng có ngày ba mẹ tôi biết chuyện khi cô chủ nhiệm báo tôi đến lớp không đều, học lực của tôi sa sút nghiêm trọng. Ba đã đánh tôi, dọa sẽ đuổi ra khỏi nhà nếu không sửa đổi, cắt internet, cấm giao du với bạn bè, không cho tiền tiêu vặt hàng ngày... Mỗi sáng, ba đưa tôi đến trường, trưa đón về. Ba càng siết tôi càng thấy ghét ba. Tôi đổ lì, luôn nghĩ cách bỏ nhà đi cho hả dạ... Khi ấy, chính thái độ của mẹ đã khiến tôi suy nghĩ lại.


Mẹ không hề trách móc tôi dù chỉ một lời. Mẹ chỉ khóc rồi tự trách mình không biết quan tâm đến con cái mới xảy ra cớ sự. Mẹ gác bỏ việc kinh doanh, dành nhiều thời gian ở bên tôi. Mẹ ân cần tỉ tê với tôi đủ mọi chuyện, kể cho tôi nghe về tuổi thơ cơ cực của mẹ và nói rằng chính vì mẹ học đàng hoàng mới có cơ hội gặp ba - người có nghề nghiệp ổn định để tạo ra cơ ngơi này, để anh em tôi có được cuộc sống sung túc... Mẹ nói, kiến thức và tư cách mới làm nên giá trị con người, mà để có nó phải học chứ không ai có thể cho mình. Còn tiền bạc dù ba mẹ cho nhiều đến đâu, mà thiếu hai yếu tố đó cũng khó có người nể trọng và rồi tài sản này cũng sẽ không còn, lúc ấy bạn bè "đẳng cấp" này nọ cũng sẽ ngoảnh mặt với tôi... Mưa dầm thấm sâu, cuối cùng tôi đã hiểu và hứa sẽ chấn chỉnh, nhưng với điều kiện ba mẹ phải chuyển trường cho tôi.


Mẹ chọn một trường có nội trú ở TP.HCM cho tôi học lại chương trình lớp 10, tiện thể chuyển luôn đứa em trai vừa bước vào cấp III học chung để anh em tôi kèm cặp nhau. Và, động lực thôi thúc tôi bằng mọi giá phải học tốt, đó chính là cú điện thoại nghẹn ngào của mẹ giữa đêm khuya sau một tuần tôi ở nội trú. Mẹ kể: "Đang ngủ giữa đêm bỗng ba ngồi bật dậy khóc, ân hận vì đã đem con bỏ chợ. Con ở bên mình mỗi ngày mà còn không dạy dỗ tốt, bây giờ con ở cách hàng trăm cây số không biết làm sao...".


Tôi ngộ ra ba rất yêu thương tôi, sự đe nẹt, khắt khe của ba chẳng qua là chỉ muốn tốt cho tôi. Tình thương yêu của ba mẹ là động lực lớn giúp tôi thay đổi, biết dừng lại đúng lúc.


Theo PN