Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Anh Hai


Chưa đầy hai tuổi, Su đã "lên chức" anh Hai. Ngày mẹ sinh em Rô trong bệnh viện, Su ngoan ngoãn ở nhà một mình với vú nuôi. Khi mẹ xuất viện về nhà, Su mừng rỡ ôm lấy chân mẹ, ngơ ngác nhìn em bé "lạ hoắc lạ huơ" rồi lại đưa tay xoa xoa bụng mẹ. Từ bữa ấy, nhà mình ai cũng gọi Su là anh Hai. Su thích lắm, suốt ngày cứ quanh quẩn bên mẹ và em Rô, đôi lúc còn đưa tay sờ vào mặt, vào mũi em làm cả nhà phải để ý canh chừng. Thỉnh thoảng, anh Hai còn cúi hôn em rồi cười tít mắt. Mẹ nghĩ, chắc anh Hai thương em lắm đây.


Một lần, chiều đi học về, anh Hai lẫm chẫm lại giường em bé, đứng nhìn một lúc, rồi bỗng nhiên lao tới giật phăng chiếc bình sữa mẹ đang cầm cho em bú trước sự ngạc nhiên của cả nhà. Ôm khư khư bình bú trong tay, vẻ mặt rất ngầu, anh Hai ngọng nghịu: "Chái nhày chủa chon mà!" (Cái này của con mà!). Mẹ phải giải thích, năn nỉ mãi anh Hai mới đồng ý cho em mượn để "măm" tiếp! Thì ra anh Hai vẫn còn nhớ cái bình bú màu xanh có hai chú gấu nhỏ xíu của mình.


Mới đó mà đã ba năm trôi qua. Anh Hai giờ năm tuổi rồi nhưng vẫn còn ngọng nghịu, nói lắp và hay bị mẹ rầy vì tội giành đồ chơi với em. Em Rô tính bướng, hay bắt nạt anh Hai nhưng rất "mít ướt" lại lanh miệng khiến không ít lần anh Hai bị mắng oan. Mẹ nhớ mãi lần nhà mình nhờ thợ quét vôi chuẩn bị đón Tết, ba mẹ phải tất bật lau chùi, dọn dẹp nhà cửa đến tối mịt mà vẫn chưa xong. Hôm ấy, mẹ cho hai anh em vào giường tự ngủ (bình thường phải có mẹ nằm cạnh) dặn dò anh Hai không được đùa giỡn, chọc ghẹo em. Thế mà chỉ một lúc sau, hai anh em lại cãi nhau chí chóe, khiến em Rô phải khóc thét lên. Vừa bực vừa mệt, không kiềm được nóng giận, mẹ đã mở cửa phòng vào đét cho anh Hai mấy phát đau điếng vào mông mà không cần hỏi nguyên do. Kỳ lạ là bữa đó anh Hai không khóc, cứ hết nhìn mẹ rồi lại nhìn em. Mẹ gằn giọng: "Con mà làm em khóc một lần nữa là mẹ phạt con nặng hơn đấy!". Thấy mẹ giận dữ, anh Hai kéo tay em Rô nằm xuống ôm gối nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ. Mẹ vẫn tiếp tục công việc lau chùi dọn dẹp.


Hơn 11 giờ đêm mới xong việc, mẹ vào phòng. Dưới ánh sáng lờ mờ, mẹ nhìn anh Hai ôm em Rô ngủ thật là thương. Hình như có mùi gì thật khó chịu. Bật đèn lên, mẹ hoảng hồn khi thấy hai anh em quần áo nhầy nhụa, thức ăn bị nôn ói dính đầy mặt mũi, đầu tóc! Mẹ vội lấy nước ấm lau người, thay quần áo cho con. Anh Hai thức giấc, dụi dụi mắt nhìn mẹ: "Em Dô bị... bị... ho, khóc nên ói da, chon sợ mẹ đánh...!" (Em Rô bị ho, khóc nên ói ra, con sợ mẹ đánh). Nghe con nói, mẹ thấy thương con và ân hận quá! Càng thương con bao nhiêu, mẹ càng giận mình bấy nhiêu. May mà các con không bị gì, chứ nếu thức ăn nôn ói làm nghẹt đường thở thì hậu quả không biết thế nào. Suốt mấy ngày sau đó, mẹ cứ dằn vặt, tự trách mình đã không chăm sóc các con chu đáo, nhất là nhiều lúc không kiên nhẫn nghe giải thích, đã phạt oan con.


Mỹ Dung (Tân Phú, TP.HCM)
Theo PN