Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Mẹ đừng nổi giận như thế!


Mẹ làm tiệc mời khách. Con rất hào hứng vì nhà mình hôm nay nhiều khách và rất đông các bạn, các em đến chơi. Với vai trò là "chủ nhỏ", con phải nghĩ ra đủ thứ trò chơi để các bạn và các em cùng vui.

Nhà mình thì chật mà các bạn thì đông. Con phải hướng dẫn các bạn chơi trò chạy vòng quanh. Thế mà mẹ cứ quát, mẹ lại còn lừ mắt mấy lần.

Ảnh minh họa

Mọi khi, còn nhìn thấy "tín hiệu" của mẹ như thế là ngừng ngay. Nhưng hôm nay đông vui thế, mà mẹ lại bận làm bếp nữa, nếu con không giúp mẹ bày trò thì các em buồn. Mẹ còn mắng con tội leo lên bàn. Nhưng con nhìn rồi, con leo lên bàn và nhảy "tòm" xuống đất khiến các bạn, các em cười như nắc nẻ. Con tránh mấy cái mâm mẹ xếp dưới đất rồi. Con nhảy khéo lắm, không va vào bát đĩa của mẹ đâu. Thế mà mẹ cứ mắng con mấy lần liền.

Đến tối, lúc nào các em chào "bye bye" ra về, con rất vui vì đã hoàn thành vai trò của người anh chủ nhà. Buổi tiệc thật là vui! Lúc ấy con mới thấy đói và muốn ăn nốt chiếc bánh ga-tô khi nãy, vì bận chơi mà con đang ăn dở. Con cố liếm láp cho hết sạch cả kem và sô-cô-la ở khay bánh. Thế mà mẹ lại quát ầm ĩ. Mẹ vừa quát vừa lấy khăn lau cho con mà con sợ qúa, ngồi im thin thít để mẹ lau mặt và hai tay.

Mẹ quát to thế này là gay rồi đây. Rồi mẹ lau bàn tay con. Con thấy vẫn dính chút bánh. Con giữ chiếc khăn lại để lau. Bất thình lình, mẹ giang tay tát "bốp" một cái vào mặt con. Mẹ quát: "Con hư quá rồi đấy nhé! Con dám nhùng nhằng với mẹ à! Con biết bây giờ là mấy giờ rồi không, hả?".

Con đau qúa! Con khóc thôi! Nhưng mẹ chỉ tay vào mặt con: "Cấm khóc. Khóc mà nôn ra đấy thì con nhừ đòn".

Con ngậm miệng, cố nén tiếng khóc. Con không hiểu sao lại bị mẹ đánh đau như thế. Con cứ ngồi trên ghế, giờ thì chẳng biết làm gì. Con ấm ứ trong cổ họng. Đau mà con không dám khóc to. Mẹ mà bực lên thì chỉ có nhừ đòn.

Một lát sau mẹ lên. Mẹ đã nói nhẹ giọng hơn, chắc mẹ bớt giận rồi: "Con phải nghe lời mẹ nghe chưa? Con cứ bướng thì mẹ lại cáu, mẹ đánh cho có khổ không?".

Con nghe mẹ nói nên "Vâng ạ" vội. Nhưng con vẫn chưa hiểu sao lại bị mẹ đánh. Thấy mẹ vuốt má con, hỏi: "Con có đau không? Tại sao con lại giằng khăn lúc mẹ lau?, con biết mẹ nguôi giận rồi nên nói: "Lúc ấy không phải con giằng khăn đâu mẹ ạ! Tại mẹ lau chưa sạch nên con giữ lại để lau nốt".

Con thấy mẹ khóc. Mẹ hỏi: "Thế sao con không nói mà lại cứ giằng làm mẹ hiểu nhầm?".

"Con làm sao dám nói lúc mẹ quát to như thế. Con sợ nên không nói được. Giá mẹ nói nho nhỏ thôi thì con còn dám nói"...

Con trả lời xong, thấy mẹ im lặng. Mẹ khóc và xin lỗi con. Con cũng thấy con có lỗi vì đã làm mẹ bực mình. Con thủ thỉ: "Mẹ ơi, từ giờ mẹ đánh con cũng được, nhưng mẹ đánh vào mông thôi!"

Theo Tin Tức