Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Bây giờ


Những lúc thảnh thơi, mẹ tôi hay kể chuyện "ngày xưa". Âu đó cũng là thói quen và cũng là tâm lý của những người đã đi qua quá nửa đời người. Giờ cháu nội, cháu ngoại vây quanh nên câu chuyện "ngày xưa" của mẹ tôi hay có những hình ảnh lớp học, nhà trẻ... của chúng tôi ngày bé.

Nhìn lũ cháu bầu bĩnh, xinh xắn bên cạnh, mẹ tôi bảo: "Trẻ con giờ chăn ấm nệm êm, sướng như tiên! Chứ ngày xưa mẹ sinh chúng mày, hai tháng đã đi làm. Con còn bé tí, gửi nhà trẻ khóc sủi bong bóng mũi cũng phải chịu. Có hôm đến đón, mẹ chảy cả nước mắt, nhưng biết làm thế nào. Thời ấy ai cũng thế, nhà nào cũng thế nên rồi cũng thấy bình thường!". "Thời ấy" mẹ kể đã cách đây ba bốn chục năm. Và mẹ đem "thời ấy" ra để so sánh với bây giờ. Bây giờ là khi mẹ bọn trẻ đi làm thì con đã được 4 tháng tuổi. Không chỉ có ông bà trông nom, lắm nhà còn có thêm cả người giúp việc. Ăn ngon, mặc đẹp, xe nôi, nôi điện, ngủ đủ giấc... đến khi đi nhà trẻ thì cũng lại bữa chính, bữa phụ đủ cả. Lại còn có vô vàn trường lớp để cha mẹ lựa chọn gửi con cho phù hợp với hoàn cảnh kinh tế từng gia đình. Trẻ con được ăn đủ chất, được có đồ chơi, được xem chương trình thiếu nhi, được múa hát, được sinh hoạt tập thể, được học vẽ, học nhạc, được chăm sóc nâng niu... Chả thế đứa nào đứa nấy thông minh, tinh nhanh và hiểu biết sớm. Hệ thống trường mầm non công lập được đầu tư hơn hẳn ngày xưa, luôn trong "tư thế" thi đua để đạt chuẩn quốc gia. Lại thêm cả hệ thống trường mầm non tư thục "không thể chê" về cơ sở vật chất, có cả dịch vụ ôtô đưa đón trẻ, dịch vụ trông trẻ muộn... nếu cha mẹ có nhu cầu...

Câu chuyện của mẹ tôi cứ lẫn lộn giữa ngày xưa và bây giờ, đầy hoài niệm với ngày xưa và đầy hài lòng với bây giờ. Nhưng quả thật, "ngày xưa" và "bây giờ" mẹ nói là một khoảng cách khá xa giữa eo hẹp, vất vả và sung sướng, tiện nghi. Câu chuyện của con trẻ ấy thôi nhưng là cả một bức tranh rõ nét về đời sống. Trong bức tranh ấy hiện lên cả một khối đổi thay về điều kiện kinh tế, điều kiện sống, đời sống vật chất của người Hà Nội. Mừng và tự hào chứ, khi đó là một mũi tên tiến theo chiều đi lên. Ấy cũng chính là nét đẹp của Thủ đô trong thời hiện đại, văn minh và từng bước hội nhập thế giới.

Theo KTĐT