Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Ngộ nghĩnh chuyện bé vào lớp Một


"Buồn cười quá mẹ ơi, lớp con tập diễu hành để mai khai giảng, nhưng có mấy bạn ngủ gục", cu Zin kể sau buổi tổng duyệt khai giảng sáng qua và tự hào vì mình vẫn tỉnh như sáo.

Tốt nghiệp "ĐH chữ to", cu Zin (phố Kim Ngưu, Hà Nội) được bố mẹ xin cho vào trường tiểu học Nguyễn Đình Chiểu. Ngày đầu tập trung nhận cô, nhận lớp, cậu ở trường có hai tiếng đồng hồ mà khi về đã có bao nhiêu chuyện để kể: "Có bốn bạn cùng lớp mẫu giáo cũng học với con nhé. Con được cô cho làm tổ trưởng, cô hướng dẫn con cách hô cả lớp đứng lên chào khi cô vào lớp".

Cảnh hai bạn cứ thì thầm với nhau thế này có thể là chuyện ấn tượng mà bé muốn kể khi về nhà

Ngày thứ hai, khi mẹ dẫn vào lớp, Zin kéo mẹ lại khoe cái bàn học có thể lật ra làm chỗ ngủ buổi trưa: "Mẹ thấy không, sáng là bàn học, trưa thành giường nằm luôn". Lúc đó, giọng Zin ta rất sành điệu. Vậy mà chỉ trước đó một ngày, khi vào lớp, nhìn dãy bàn ghế, cu cậu còn sửng sốt, hỏi mẹ giọng đầy nghi ngờ: "Mẹ ơi, con không phải ngồi bệt dưới đất nữa à?". Rồi Zin đưa mắt quan sát quanh lớp, hỏi tiếp: "Ơ, hình như không có đồ chơi, vậy giờ giải lao chơi gì hả mẹ?".

Mấy ngày trước khai giảng, cậu nhắng cả lên, cứ thấy mặt mẹ là hỏi mẹ mua đồng phục đủ cho con chưa, rằng cô dặn phải có cả lá cờ nhỏ và tấm đeo ở ngực in dòng chữ "Chúc mừng năm học mới". Zin đeo chiếc cặp mới, đi đi lại lại, hỏi "Cặp cháu có đẹp không bà?", chốc chốc lại hạ xuống, mở ra kiểm tra sách vở.

Sáng qua, sau khi đi tổng duyệt chuẩn bị khai giảng, Zin về hớn hở kể: "Lớp con tập diễu hành cùng các anh chị lớp lớn, tập bê ghế đặt đúng chỗ. Nhiều bạn dậy sớm quá, nên ngủ gục khi ngồi nghe các cô hướng dẫn làm lễ khai giảng, chắc tại dậy sớm quá đây mà. Hồi mẫu giáo, 8h mới đến lớp, bây giờ cô bảo phải có mặt từ 7h10, các bạn ngủ gục là phải, mẹ ạ", cậu bé "lắm mồm" nói tiếp, không giấu được vẻ tự hào vì sự chững chạc của mình.

Không nói nhiều như Zin nhưng cu Khoai, học sinh trường Tiểu học Ái Mộ, quận Long Biên, Hà Nội, cũng hào hứng kể về những ngày đầu đến lớp: "Bạn gì mặc váy xanh cứ khóc i ỉ mãi, như là trẻ con không bằng. Hay là bạn ấy sợ cô giáo mắng mẹ nhỉ?".

Đi học chưa bao lâu, Khoai buồn rầu kể với mẹ rằng cậu "rất chán" vì cô giáo không cho làm lớp trưởng. Khi "chức" lớp trưởng, lớp phó đã vào tay hai bạn viết chữ đẹp nhất lớp, Khoai nghĩ mình có thể bằng lòng với chức tổ trưởng. Khoai rất hy vọng, chẳng gì cậu cũng cao lớn nhất lớp mà lại rất ngoan, nhưng rồi vẫn bị cô giáo bỏ qua. Mẹ hỏi tại sao ham chức tước như vậy, Khoai gãi đầu tâm sự: "Con thích làm sếp, con thích nhắc nhở các bạn phải thật ngoan".

Tối 3/9, sau nhiều lần ngắm nghía sách vở, thử đồng phục, Khoai nghe lời mẹ ngủ sớm để sáng hôm sau còn đi tổng duyệt cho lễ khai giảng. Mẹ ngủ rồi mà vẫn thấy Khoai trằn trọc mãi, chắc vì hồi hộp quá. Sáng hôm sau, 5h45 mẹ đã gọi, và Khoai dậy ngay chứ không ưỡn ẹo như mọi ngày. Cu cậu lại mặc thử đồng phục, rồi tiếc rẻ cởi ra vì ngày khai giảng mới cần mặc.

Còn bé Thuỳ Linh, học sinh trường tiểu học Thăng Long, thì được dự khai giảng từ sáng qua. Bé ríu rít khoe: "Các anh chị lớp trên phải vẫy hoa chào các em lớp một, là bọn con ấy, mẹ ạ. Các em lớp một cũng vẫy chào lại các anh chị. Bọn con cứ cầm cờ, cầm hoa vẫy mỏi hết cả tay mẹ ạ".

Trước đó ít ngày, sau khi cho con nhập trường, mẹ bé Linh phàn nàn với chồng là nhà vệ sinh trong trường không sạch lắm. Linh bênh ngay: "Đó là vì bây giờ bọn con chưa vào học. Ít hôm nữa bọn con vào học là các thầy cô sẽ cho quét dọn sạch bong ngay ấy mà".

Nếu như Zin, Khoai và Linh đều tỏ ra rất chững chạc, người lớn khi bước vào lớp một thì cậu bé Bon, nhà ở Thanh Xuân, Hà Nội, vẫn còn ngơ ngác với môi trường mới. Ngày đầu tập trung, cu cậu lê cái cặp sách to đùng, tìm một chỗ rồi ngồi im thin thít, mặt mũi căng thẳng, đến lúc cô giáo gọi tên cũng phải cố mãi mới cất tiếng thưa được. Chỉ đến khi về nhà, Bon mới "mở máy": "Trường cấp một không giàu bằng trường mẫu giáo của con bố ạ, cả trường không có một con ngựa, một cái đu quay nào, trong lớp cũng không có đồ chơi".

Trước khai giảng mấy hôm, trường Bon cho học sinh tập để chuẩn bị. Sáng nào Bon cũng phải cùng các bạn ra sân, xếp hàng. Tối về bố hỏi, hôm nay cô giáo dạy làm gì, cu cậu bảo không biết. "Thế khi ở sân trường, con nhìn thấy những gì nào?". "Dạ có một con chim bay đến đậu trên cây trước lớp con. Lại còn có mấy cái máy bay bay qua nữa, thích ơi là thích". Bị cả nhà phê bình vì tội kém tập trung, buổi tập sau Bon cũng để ý đến các hoạt động trên sân, về kể lại: "Cô giáo bảo con và các bạn đi đi lại lại, quay sang bên này rồi lại quay bên kia, sau đó ngồi xuống, lát sau lại đứng dậy đi đi lại lại".

Trưa qua, từ trường về sau buổi tập, cu cậu mếu máo: "Con mất cờ rồi, mai lấy gì mà đi khai giảng, hu hu". Hoá ra cậu chàng đi sớm quá nên vào lớp ngồi, lá cờ mang theo để vẫy cho vào hộc bàn. Lúc ra sân, các bạn đều mang cờ hoặc hoa ra tập, nhưng Bon ta lơ ngơ quên mất. Đến lúc hết giờ mới sực nhớ ra, quay lại tìm thì không thấy cờ đâu.

Sáng nay, được bố mua cho lá cờ mới, Bon phấn khởi cùng các bạn đứng vào hàng. Dù có "tồ" hơn các bạn, cu cậu vẫn nhận ra không khí hôm nay náo nức, long trọng khác hẳn những hôm trước, và cậu cũng là một trong các "nhân vật chính". Thế nên Bon bỏ hẳn vẻ lơ đãng mọi hôm, tập trung vào chương trình. Chắc hẳn khi về nhà, cậu bé sẽ lại có những chuyện hay để kể.

Theo Tin Tức