Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Thỏ con của mẹ!


Thỏ con của mẹ - Ảnh do tác giả cung cấp
Khi sinh con ra, ba mẹ làm ăn thất bại. Mẹ nhớ năm đó là năm con Mèo, năm tuổi của ba và mẹ, ông bà mình nói vợ chồng cùng tuổi lủi thủi mà làm, thật đúng với ba mẹ.

Khi mang bầu con, mẹ không dưỡng thai. Vì mãi lo làm ăn, đi lại nhiều nên khoảng hơn tám tháng thì mẹ vỡ ối phải bắt con ra sớm hơn, lúc đó con chỉ cân nặng được 2,6kg. Nhìn con giống như một chú mèo con đang ngủ, mẹ thấy thật có lỗi với con vì mẹ mà con như vậy. Mẹ dặn lòng ráng lo cho con đầy đủ để phát triển tốt, cho bằng với chúng bạn.

Có phải vì sinh con ra sớm không mà con bệnh hoài, nhất là bệnh về đường hô hấp, lúc nào uống sữa xong cũng như một vòi rồng tuôn trào trở ra. Mỗi lần như vậy mẹ chỉ biết nhìn con mà khóc. Mẹ chỉ biết cầu xin ông trời để cho mẹ bệnh, cho con được khỏe mạnh mà nào có được đâu!

Tiền bạc lúc đó ba mẹ đã không còn mà con thì bệnh triền miên, vàng bạc lúc đám cưới của mẹ lần lượt đội nón ra đi. Ba mẹ chở con đi hết bác sĩ này đến bác sĩ kia mà con vẫn vậy, vẫn còm nhom theo năm tháng.

Thế rồi chuyện gì đến sẽ đến. Khi con khoảng gần 2 tuổi, đêm đó con ngủ bỗng nhiên sốt cao, không thở được. Con bắt đầu thở qua miệng, miệng sùi bọt, lồng ngực phồng lên.

Ba mẹ sợ quá vội gom một ít quần áo, ẵm con chạy vào bệnh viện. Lúc đó ba mẹ nghèo lắm, làm ăn thất bại nên bán nhà, phải ở nhà thuê. Nói là nhà thuê cho sang chứ thực chất là một căn phòng trọ cho công nhân ở Bình Chánh. Ba mẹ phải thuê ở xa vì giá thuê rẻ, còn lại ít để lo cho con, xe cộ cũng bán.

Ôm con chạy thẳng vô Bệnh viện Nhi Đồng II. Lúc đó khoảng 2g sáng mà trong người ba mẹ chỉ đủ mua một ống thuốc để cấp cứu con. Bác sĩ bảo phải mua hai ống, mẹ phải điện thoại xin tiền của ngoại. Cả đêm đó bác sĩ không cho con uống sữa vì để bụng rỗng sáng mai nội soi nên con vừa đói vừa đau, khóc sáng đêm.

Con ở trong bệnh viện khoảng 10 ngày thì khỏe mạnh, bác sĩ cho xuất viện. Từ đó con khỏe hẳn, không còn bệnh nữa, bắt đầu chịu ăn. Đó là những ngày hạnh phúc của ba mẹ, dù nghèo nhưng ba mẹ cố gắng lo cho con được chu toàn. Thế là không phụ lòng ba mẹ, con ngày một tròn trịa, hồng hào lên. Từ đó trở đi bệnh tật đã lùi xa khỏi con.

Thời gian trôi nhanh. Đến ngày con cắp sách vào lớp 1, mẹ lại khóc một lần nữa vì ba mẹ không có tiền cho con học trước chương trình lớp 1, nên khi vào lớp chỉ có con của mẹ là chưa biết đọc, chưa biết viết trong khi các bạn học đều đã đọc viết thông thạo. Do vậy con sợ, không dám đi học, mẹ phải dẫn con vào lớp nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm. Nhưng con là đứa bé ham học và rất thông minh, chỉ trong thời gian ngắn con đã đuổi kịp chúng bạn và tỏ rõ năng khiếu của mình.

Thế đó mà giờ đây con đã học xong hết bậc tiểu học, mẹ lại lo lắng một lần nữa, không biết con có đủ điểm để được vô trường con mong ước hay không, vì tính con rất ẩu và chủ quan trong lúc làm bài.

Mẹ cảm ơn tạo hóa đã ban cho mẹ một đứa con gái ngoan, hiền. Dù con có lớn đi chăng nữa thì lúc nào trong mẹ con vẫn là một cô "Thỏ con của mẹ".

Theo Tuổi Trẻ