Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Bà nội, bà ngoại


Khi con gái tôi đến tuổi ăn dặm, cũng là lúc tôi phải trở lại công sở. Tôi đành gọi điện thoại nhờ bà nội và bà ngoại của cháu vào trông nom. Một tuần sau, mẹ chồng tôi tay xách nách mang một túi rất to.

Tôi hỏi: “Mẹ đi xa, mang gì mà nặng vậy cho cực thân?”, mẹ chồng tôi xởi lởi: “Mẹ chuẩn bị đồ ăn dặm cho cháu nội cả rồi đấy!”. Nào là bột gạo, bột đậu xanh, bột hạt sen... mẹ cẩn thận cho vào thành từng hộp một. Mẹ nói, những thứ này là loại ngon nhất, tốt nhất, mẹ tự tay mua, sấy rồi xay nhuyễn: “Ăn mấy thứ bột bán sẵn làm sao đủ chất được hả con”, mẹ vừa cười vừa sắp xếp lại đống đồ ăn.

Ngày nào, bà cũng tự tay nấu cho cháu gái hai bữa bột, con gái tôi có vẻ thích thú mỗi khi ăn. Tôi hoàn toàn yên tâm gửi con cho bà nội cháu để lo lắng công việc cơ quan. Một tháng sau, bà thông báo phải trở ra Bắc để chăm lo nhà cửa ngoài ấy nữa. Tôi lại phải gọi điện cầu viện bà ngoại cháu. Khi mẹ vừa xuống sân bay, tôi đã thấy mẹ khệ nệ cả thùng giấy to. Trong đó, nào là gạo ngon, hạt sen, ý dĩ... vẫn còn rất tươi nguyên. Sáng nào, mẹ tôi cũng dậy thật sớm, ra chợ chọn những đồ tươi nhất về nấu cháo cho cháu cùng với những nguyên liệu bà mang từ quê vào. Mẹ nói: “Phải cho cháu ăn đồ tươi thế này mới nhiều chất con ạ!”. Mỗi lần tôi lén khuấy bột cho cháu ăn, chẳng may cháu ngúng nguẩy không ăn, bà ngoại cháu liền nói: “Mẹ nói rồi, nó chỉ thích ăn cháo thôi...”.

Bà ngoại về, bà nội lại vào. Mỗi lần như thế con gái tôi lại được đổi món. Chẳng mấy chốc cháu đã đi nhà trẻ và tuân theo chế độ ăn uống của trường. Giờ đây, khi nhà vắng cả bà nội lẫn bà ngoại, hằng tuần, con gái tôi lại bập bẹ trong điện thoại: “Nội ơi, con thèm ăn bột nội nấu cơ”, rồi lại: “Ngoại vào nấu cháo con ăn nhé!”. Nhìn con, tôi thầm mong lớn lên cháu sẽ luôn mang theo hình ảnh và tình thương của mẹ, của bà...

Theo Người Lao Động