Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Biết gọi mẹ nhờ có con vịt



Ảnh: Geekalerts.
Khi mới tập nói, trẻ thường nói những từ dễ nhất, hoặc thiêng liêng nhất. Nhưng với Em, cái từ đầu tiên tuy cũng thiêng liêng nhưng chẳng dễ tẹo nào đối với cái miệng lần đầu tiên biết uốn lên thành vần điệu: "Bố".

Mẹ ghen tị lắm, ghen mãi, tị mãi rồi cũng đến lúc Em nhòm ngó đến mẹ. Em thủng thẳng, khuyến mãi cho mẹ một từ vừa ngọng líu lô vừa khá đặc trưng: "Biẹ, biẹ". Nhưng mà hiếm lắm, mà Em chỉ nói những lúc nhớ mẹ vì không có mẹ ở bên thôi. Còn khi có mẹ ở cạnh, cấm thấy bao giờ Em nói lên cái đại từ nhân xưng chỉ có trong cuốn từ điển của riêng Em đấy. Thế là cũng an ủi lắm rồi.

Nếu mẹ chỉ ai đó bất kỳ rồi hỏi Em: "Ai đấy?", Em sẽ rành rọt, rõ ràng và bình tĩnh trả lời từng câu một: "Bố. Ông. Bà. Pím (Nhím)". Riêng khi chỉ vào mẹ hỏi ai thì chẳng bao giờ Em trả lời, chỉ tủm tỉm cười rồi ngoáy mông đi mất. Lạ.

Thế thôi, nhưng mẹ vẫn luôn là sự lựa chọn số 1 của Em trong mọi tình huống. Vì thế nên lại càng thấy lạ, mặc dù giờ Em đã nói được rất nhiều, biết rất nhiều.

Cách đây vài hôm, Em thích thú ngồi xem tập phim Tom & Jerry, trong đó có đoạn một chú vịt con bé nhất đàn theo mẹ ra hồ tập bơi. Chú đi sau cùng và khi ra đến hồ thì chú lại không biết bơi, trong khi vịt mẹ và các anh chị càng lúc bơi càng xa. Cứ xuống đến nước là chú chìm ngỉm và lại cuống quít chạy vào bờ. Đến khi chẳng còn thấy bóng dáng vịt mẹ và các anh chị đâu nữa, chú mới cảm thấy sợ sệt và lo lắng. Chú chạy nhoắng nhoằng và cất tiếng gọi rối rít: "Mẹ ơi, mẹ ơi".

Tiếng gọi thiết tha ấy đã để lại ấn tượng khá sâu đậm trong tâm trí Em. Hẳn thế. Vì ngay sau đó, Em cũng rành rọt, gọn, nét và dứt khoát: "Bịe ơi, bịe ơi".

Và mẹ thì mỏi mồm từ đó. Mỏi mồm vì cười sung suớng khi nghe tiếng gọi ngọt ngào của Em. Mỏi mồm vì phải trả lời Em, vì Em cứ gọi thế cả ngày luôn. Cái giọng cứ đều đều như thế. Cái mặt cứ hài hước như thường trực thế.
Nhờ có con vịt con ấy đấy. Hay là tại con vịt con ấy nhở? Tại nó mà mẹ mỏi mồm quá.
***
Dạo này Em biết nhiều kinh khủng. Mẹ từng nuôi Chị qua cái tuổi ấy (chị cũng là một trong những em bé biết nói sớm và cũng khá thông minh), vậy mà mẹ vẫn phải ngạc nhiên về Em nhiều lắm.

Từ lâu lắm rồi mẹ bỏ bẵng việc tiêm phòng cho Em, kể từ khi xảy ra những vụ không hay về vắc xin, phải đến gần 1 năm chứ ít gì. Thế nên Em bị chậm rất nhiều mũi ngừa. Hô quyết tâm mãi, trấn an tinh thần mãi thì cuối tuần trước, bố mẹ cũng đưa Em đi tiêm phòng trở lại.
Trời ơi, đông kinh khủng. Cái phòng tiêm bé như lỗ mũi mà nghẹt những người. Mà sao hôm đó chỉ toàn là trẻ sơ sinh Tính ra phải đến gần 50 bé mà chỉ có 2 lớn cỡ Em thôi. Chấp chi cái bọn ẵm ngửa, cứ phải nằm chình ình trên tay người lớn, Em chẳng cho bố mẹ bế, cứ lạch bạch chen lách một mình. Cái thân hình ngắn tun tủn cứ lúi cúi dưới một rừng chân của người lớn. Đi một bước, Em lại ngửa cái cổ lên vuông góc với thân để nhìn xem trước mặt mình là ai, nháy nháy mắt mấy cái rồi lại bước tiếp, lại ngẩng lên, lại nháy, lại đi. Ra vẻ ngông nghênh và chả biết sợ ai, chả biết sợ cái gì cả.

Thi thoảng Em lại ngó nghiêng xem bé nào khóc ầm ĩ thế, ở chỗ đông người, sao lại chẳng lịch sự gì vậy. Em đưa tay lên ngang miệng, chu mỏ sành điệu thổi cái suỵt rõ dài.

Rồi cũng đến lượt mình. Lúc được mẹ bế ngồi vào vị trí, vẫn hiên ngang và anh dũng lắm. Ánh mắt long lanh đen láy vẫn đảo như rang lạc một vòng những khuôn mặt lạnh te nằm dưới cái mũ trắng xinh xinh kia. Miệng vẫn nở nụ cười ngoại giao đầy ranh mãnh.

Thế nhưng, khi cái bàn tay hộ pháp của mẹ giữ thật chặt chân Em thì Em biết sắp có chuyện không bình thường xảy ra. Em bắt đầu giãy và hét. Nước mắt rơi lã chã. Tay còn kịp thò xuống chân và tí nữa thì giằng được mũi kim đang cắm vào đùi. Khiếp, sợ quá.

Khi về, Em mếu máo kể với dì Du thế này:
- Bố Bìn... ô tô... chiêm... shụt... sợ (Bố Bình lấy ô tô đưa Em đi tiêm, tiêm shụt thế này này, sợ lắm). Em vừa nói, vừa có hành động minh hoạ hẳn hoi).

Mẹ giục dì đưa Em đi ngủ. Em chỉ vào phòng mình nói với mẹ:
- Bàn... buỗi chốt... chinh... chiêm.... shụt... tau (phải mắc màn, không muỗi đốt, kinh lắm, rồi ốm phải tiêm, sụt một cái, đau lắm).
Vào phòng, Em thấy dì Du đang cho ngón tay vào lỗ mũi, Em trợn mắt, chỉ vào dì:
- Mũi, mũi, bửn bửn, đắn tay (không được cho tay vào mũi, bẩn, bẩn đấy, đánh tay hư).

Nhím và Sóc's blog
Theo VNExpress