Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Không yêu bác vì bác bị sâu răng


Bo đã biết làm viiệc đỡ mẹ.
Bạn Bo tâm sự với mẹ là không yêu bác T. vì bác bị sâu răng. Bạn ấy bảo: "Tại bác không nghe lời mẹ bác, không chịu đánh răng ấy mà".

Năm nay Bo đã bước sang tuổi thứ 5. Nhanh thật đấy, vậy là năm sau bạn Bo sẽ đi học lớp 1. Dạo này Bo có những thay đổi hoàn toàn tự nhiên theo tuổi tác và rất thú vị.

Mùng 3 Tết, bác T. bạn mẹ đến nhà chúc Tết, Bo không mặn mà như lần đầu gặp gỡ. Bởi nhẽ lần trước Bo có tâm sự với mẹ rằng, Bo không yêu bác T. vì bác bị sâu răng (đối với Bo, ai mà răng xỉn, đen đều coi là sâu răng cả). Bo nói: "Tại bác không nghe lời mẹ bác, không chịu đánh răng ấy mà". Mẹ Ngọc chấp nhận sự không yêu đó của Bo một cách hiển nhiên.

Lần này, bác T. mới đi lấy cao răng, bộ hàm trông khá khẩm hơn, gặp cháu liền bảo: "Bo ơi, bác hết sâu răng rồi đấy?". Bo tròn mắt ngạc nhiên hỏi bác: "Thật không bác, bác nhe răng ra cho cháu xem nào?". Sau khi nhìn và kiểm định, bạn Bo quả quyết một câu: "Được rồi đấy, cháu yêu bác được rồi". Bó tay!

Vài ngày trước, mẹ Ngọc nghỉ làm, ở nhà gọi điện nói chuyện công việc với mấy cô đồng nghiệp. Bo ngồi cạnh chờ mẹ gọi điện xong quay ra hỏi:
- Mẹ ơi, mẹ là sếp à?
- Không! Sao con nghĩ như vậy?
- Mẹ không là sếp sao con thấy mẹ dạy các cô? Con thấy mẹ dạy các cô làm mà....

Nghỉ ở nhà, hai mẹ con đi mua sắm ở siêu thị. Bo dặn mẹ từ nhà thế này:
- Mẹ ơi, tẹo mẹ mua cho con cái đĩa nhỏ nhé?
- Không, con đầy đĩa rồi còn gì, mẹ không mua đâu.
- Không, con bảo cái đĩa đựng thức ăn cơ!
Thì ra bạn Bo muốn giúp mẹ nấu nướng nên nhắc mẹ mua cái đĩa nhỏ để vừa tay Bo cầm.

Tối đi làm về, bà ngoại lên kể chuyện: Chiều bà cất quần áo cho hai mẹ con, lát sau định lên gập đống quần áo. Tìm mãi chả thấy quần áo đâu, tá hỏa hỏi bạn Bo. Khểnh khảng nằm trên giường xem TV, bạn Bo trả lời điềm nhiên: "Cháu gập rồi bà ạ". Bà ngoại chưa tin lắm hỏi lại: "Thế con có cất quần áo của mẹ vào đúng tủ không?". Thằng bé trả lời: "Cháu cất hết rồi, trong tủ của mẹ và tủ của cháu". Sững sờ, bà bảo, nó bé mà biết vun vén lắm. Còn mẹ thì sao? Sung sướng lắm, tự hào thực sự, mong con trai mãi đáng yêu, ngoan ngoãn và ý thức tốt như vậy...

Mấy ngày nghỉ cuối tuần, nghỉ phép, nghỉ ốm..., mẹ nấu nướng cho Bo ăn, Bo lăng xăng chạy ra bảo: "Mẹ ơi, mẹ dạy con nấu cơm đi, con muốn nấu cơm giúp mẹ".... Hạnh phúc nào bằng phải không? Để khẳng định cho nhiệt huyết của mình, Bo nói thêm, sau này con sẽ trở thành một người nấu ăn mẹ ạ, con làm người nấu ăn... Ngộ không? Vốn dĩ bạn Bo rất thích ăn mà!

Hai mẹ con đang đọc truyện cho nhau nghe, Bo chợt hỏi: "Mẹ ơi sao ti con gái lại to hơn ti con trai?". Hờ hờ, nhạy cảm quá nhỉ... "À thì, ví dụ mẹ phải nuôi bạn Bo nên xin ông trời cho thức ăn để nuôi em bé, ông trời ban cho mẹ ti để có sữa cho bạn Bo bú và nuôi bạn Bo".

Bo cười rõ tươi quay ra bảo: "Mẹ ơi, vậy mẹ cầu xin ông Trời ban cho mẹ một em bé đi". Roành, thế này thì đúng là... Bạn Bo ơi là bạn Bo, mong mỏi có em của Bo quả nhiên là bền bỉ, dai dẳng và mãnh liệt quá. Lần này bạn Bo không ấp trứng mà sẽ là cầu xin ông Trời. Khi nào ông Trời nghe tỏ tường nhỉ?

Hanhphuclacothat's blog
Theo VnExpress