Website Giáo dục mầm non - www.mamnon.com
  

Khi con gái lấy trộm tiền mua đồ chơi


Bố muốn con nhớ rằng không bao giờ được đụng đến tiền của người khác.
Biết tin chiều nay con gái với bạn Bo lấy tiền của bác Tùng đi tô tượng và mua xèng đu quay, bố sững người. Và chưa kịp nghĩ gì, bố đã thấy cơn giận trào lên.

Giờ này mẹ con ở tận Vũng Tàu, còn con, chắc đang rúc đầu vào cổ bà ngoại. Bố đi nhậu, mải uống quên không ăn, giờ lụi hụi vừa nấu cơm, vừa xem bóng đá. Món cà chua trứng làm bố nhớ đến thời sinh viên, và nhớ đến con gái. Con cũng nghiện món này. Mấy lần, mẹ vắng nhà, hai bố con toàn ăn cà chua trứng.

Vào một tối cách đây chưa lâu, bố và mẹ mỗi người một máy tính lướt web. Vừa bật YM, bỗng đâu nick sư tử (là mẹ con ấy) nhảy phắt vào: “Này, ông có biết lúc chiều con gái ông làm gì chưa”. ‘Sao?”. “Nó xin mẹ đừng nói với bố. Chiều nay con gái ông với thằng Bo lấy tiền của bác Tùng đi tô tượng và mua xèng đu quay đấy”.

Bố sững người, và chưa kịp nghĩ gì đã thấy cơn giận trào lên. Mặt bố nóng bừng, nhưng nhanh chóng nguội. Bố thừ người. Ngày xưa, hồi bố nhỏ xíu, ông nội con đã từng đánh bố lằn mông vì tội sang nhà hàng xóm lấy bao diêm về. Sau khi đánh cho bố một trận, ông nội con bắt bố mang trả lại bao diêm đó. Giờ bố vẫn nhớ…

Một lúc sau, đã bình tĩnh trở lại, thấy sư tử vắt vẻo trong giường nấu cháo điện thoại với “tổ hưu trí” ở cơ quan, bố xuống bàn và gọi con gái đang học bài ra: “Nào, kể cho bố xem chiều nay con làm gì?”

Mặc dù giọng bố hết sức nhẹ nhàng, nhưng vừa nghe thế, con gái bố đã bật khóc nức nở. Cơn khóc càng ngày càng to, khuôn mặt con giàn giụa nước mắt. Bố chẳng nói gì, lấy điều khiển chỉnh ti vi để tạo cái cảm giác kiểu như không để ý. Mẹ thì ở trong ngó ra, nhưng không can thiệp, bởi đã thành quy ước. Lát sau, con chỉ còn nức nở. Tiếng khóc trở thàng tiếng nấc nghèn nghẹt.

Lúc ấy, bố mới quay lại, và bắt đầu nói: "Lần đầu thì bố mẹ tha thứ, nhưng lần sau thì bố sẽ đánh đòn nhé!".

Con gái lại òa khóc, nhưng lén nhìn bố. Con hiểu bố không đùa. Và bình thường, bố chiều con hơn mẹ, nhưng khi bố đã giận lên thì con sẽ sợ phát khiếp. Đã mấy lần rồi.

“Vâ-â-â-ng”, vừa khóc, con vừa nói. “Con hứa đi!” ‘Con hứa”. Rồi lại khóc. Bố bế con vào lòng, cảm giác vừa làm xong một việc quan trọng.

…Con gái của bố! Bố biết, hồi chiều, bác Tùng thay quần áo, có đồng xu 5.000 để trên tủ lạnh. Con và anh Bo leo cầu thang nhìn thấy và cùng rủ rê nhau mang đến chỗ đu quay và tô tượng, làm ông ngoại con phải đi tìm, và tá hỏa khi thấy 2 đứa dám mò đi như thế. Có thể con chưa ý thức được việc con đã làm, và có thể có người sẽ coi đó là chuyện nhỏ. Nhỏ lắm. Nhưng với bố. Nó chả nhỏ tẹo nào.

Bốn giờ chiều hôm đó, một trận đòn của ông ngoại đã diễn ra. Và chắc con cũng sẽ nhớ, như bố ngày xưa.

Mèo Tam Thể's blog
Theo VnExpress